Thế giới 1 - Chương 10: Đau Quá, Anh Đi Ra Đi (H+++)

Nghe lời tỏ tình chân thành của Lục Duẫn, ánh mắt Dương Điềm Điềm liền ánh lên tia hạnh phúc. Cô xấu hổ lắc đầu nhỏ giọng nói: "Dạ... em cũng vậy..."

Nghe được câu trả lời ngọt ngào khiến Lục Duẫn kích động không thôi. Anh ấn ©ôи ŧɧịt̠ đã dựng đứng đến phát đau vào cái l*и đang không ngừng rỉ ra dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn đang liên tục ma sát.

Kɧoáı ©ảʍ vừa mới lêи đỉиɦ vẫn chưa hết thì bây giờ cái l*и lại bị ma sát đến hơi tê dại. Cái l*и nhạy cảm bị Lục Duẫn chà xát nên liền hơi run rẩy.

"Cục cưng, bên trong có phải rất nhột đúng không? Có muốn ©ôи ŧɧịt̠ của anh đâm chọt vào bên trong không?

Điềm Điềm run rẩy cả người nhìn Lục Duẫn. Phía dưới cô giống như bị lửa thiêu đốt vậy, cơn ngứa ngáy bên trong càng không nhịn được khiến cô muốn khóc tới nơi. Đôi mắt cô ửng đỏ nhìn Lục Duẫn: "Ưʍ.. không đúng... anh Lục Duẫn... anh bắt nạt người ta!"

Nhưng trong mắt anh lại tràn đầy sự yêu thương sâu đậm với cô, thương tiếc, nhìn Điềm Điềm khiến bản thân không tự chủ được mà di chuyển cơ thể. Nào biết động tác nhỏ như vậy cũng khiến cái mông nhỏ cũng cọ xát theo, kɧoáı ©ảʍ tê dại làm cho cô nũng nịu phát tiếng rêи ɾỉ.

"Đáng chết... cục cưng, em đây đang là ép anh cᏂị©Ꮒ em đấy nhé!"

Lục Duẫn không nhẫn nại thêm nữa mà tàn nhẫn từ từ ấn ©ôи ŧɧịt̠ đã căng cứng đến tím đỏ chèn vào đường âʍ đa͙σ khít chặt của người con gái. Đầu khấc vừa mới vào thì Lục Duẫn liền cảm nhận được đường âʍ đa͙σ mềm mại như tơ lụa kia đang hút lấy qυყ đầυ của mình theo từng nhịp chuyển động. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tuôn ra từ trí não khiến anh giống như phát điên mà đâm ©ôи ŧɧịt̠ to dài vào đến tận cùng bên trong.

"A! Đau quá! Anh Lục Duẫn... không muốn! Không muốn... anh đi ra đi có được không... đau quá... ưʍ..." Nước mắt Dương Điềm Điềm lập tức tuôn ra. Cơn đau mãnh liệt khiến cô muốn đẩy người đàn ông ở bên trên ra nhưng l*иg ngực săn chắc như thép kia lại không hề nhúc nhích.

"Cục cưng à... thật xin lỗi... đợi một lúc sẽ thấy ổn thôi." Lục Duẫn cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, muốn giúp cô thư giãn nhưng đôi môi anh nhẹ nhàng quấn lấy Điềm Điềm, sau đó lại chuyển xuống hạt anh đào trước ngực, dùng răng nhẹ nhàng cắn lên. Cái tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà xoa bóp cặρ √υ" trong tay thành đủ loại hình dạng. Khi anh dùng tay nhào nặn thì cặρ √υ" trắng như tuyết trông giống như có thể tràn ra ngoài vậy.

Anh cảm nhận được Điềm Điềm lúc này đã không còn đau như vậy nữa nên liền thử động mông một chút, đẩy ©ôи ŧɧịt̠ của mình tiến vào trong thêm lần nữa.

"A... a ư... lớn quá... kỳ lạ quá!" Với sự co rút của Lục Duẫn, Dương Điềm Điềm cảm nhận được một cơn kɧoáı ©ảʍ mơ hồ từ bên trong l*и truyền tới. Cô hơi há miệng rêи ɾỉ.

Lục Duẫn bật cười, động tác ở hạ thân liền trở nên nhanh hơn, miệng còn nói: "Cục cưng cảm thấy thế nào... ©ôи ŧɧịt̠ của anh ở trong cái l*и của em, chà xát làm em sướиɠ đúng không, càng lớn mới càng sướиɠ nha!" Vừa nói vừa đâm chọt nhanh hơn.

Tốc độ đẩy nhanh của Lục Duẫn làm cho tiếng rêи ɾỉ của Điềm Điềm càng lớn hơn, giống như vẫn còn cảm thấy mình vẫn chưa vào đủ sâu vậy. Lục Duẫn chợt banh hai chân Điềm Điềm ra rồi hung hăng đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào trong.

"A! Sâu quá... không muốn... đâm tới bên trong rồi!"

Lục Duẫn cúi đầu thưởng thức ©ôи ŧɧịt̠ to dài của mình rút ra đâm vào trong cái l*и múp của Điềm Điềm. Nước da^ʍ bị chảy ra của Điềm Điềm đều bị nện thành bọt trắng. Cảnh tượng da^ʍ mỹ như vậy càng khiến anh trở nên điên cuồng dùng sức. Với sự đâm rút tốc độ cao của anh khiến chỗ hai người giao nhau phát ra tiếng nước chảy "bạch, bạch, bạch". Anh cũng sung sướиɠ kêu lên: "Điềm Điềm.. ưʍ... em chặt quá... cái l*и nhỏ của em nuốt chặt ©ôи ŧɧịt̠ của anh có phải sướиɠ lắm đúng không, có phải rất không muốn anh đi ra đúng không? Vậy anh sẽ đâm mãi vào bên trong, đâm chết em... cục cưng... ưʍ..."

Điềm Điềm không còn sức lực nằm trên giường. Côи ŧɧịt̠ của chàng trai đang hung hăng thao cái l*и của cô, lúc sâu hơn lúc mạnh hơn làm cho cô không có cách nào chịu được hoan ái mãnh liệt như vậy mà chỉ có thể ưm ưm rêи ɾỉ: "Anh Lục Duẫn... không chịu được nữa... cái l*и bị anh chơi hư rồi... a... ©ôи ŧɧịt̠ to dài đâm hư l*и em rồi..."

Thấy khuôn mặt Điềm Điềm hơi đau đớn nên Lục Duẫn không thể làm gì khác ngoài việc từ từ dừng động tác lại nhưng anh dừng lại như vậy thì cái l*и vốn dĩ đang hơi đau bỗng nhiên trở nên vô cùng trống rỗng. Điềm Điềm lại không nhịn được mà cọ xát vào anh.

"Kỳ lạ quá... ưʍ... bên trong nhột quá..."

"Cục cưng... Đã biết ©ôи ŧɧịt̠ của anh đâm vào thoải mái như thế nào rồi chưa... Hửm? Anh liền khiến em... đâm chết em...hôm nay anh sẽ cho em được đυ. đến nỗi phải nằm bò xuống... cái l*и thoải mái không?" Lục Duẫn nghe được lời da^ʍ tà nịnh nọt của Điềm Điềm thì liền bật cười. Động tác lúc đầu định dừng liền bắt đầu lại, thậm chí còn nhanh hơn khi nãy!

"Nói, được ©ôи ŧɧịt̠ của anh cᏂị©Ꮒ có sướиɠ hay không?"

"A... lớn quá... sâu quá... đâm vào bên trong đi... ©ôи ŧɧịt̠ của anh làm Điềm Điềm sướиɠ quá..."

Nghe được lời nói dâʍ ɖu͙© của Điềm Điềm, Lục Duẫn càng láo xược đâm rút, liên tục đâm đến tận cùng bên trong, chạm vào điểm nhụy hoa mẫn cảm nhất của con gái. Điềm Điềm gục ngã trong cơn sung sướиɠ tột độ.

Cảm giác sung sướиɠ tột độ khi ©ôи ŧɧịt̠ được đưa vào tử ©υиɠ khiến Điềm Điềm điên cuồng lắc eo: "A! Côи ŧɧịt̠ của anh đâm vào trong đi! Thoải mái quá... a hư..."

"Cục cưng... em sao lại cắn chặt như vậy chứ... anh cũng sắp được em làm cho sướиɠ chết đến chết đi được!"

Lục Duẫn nói xong thì ôm chầm lấy Điềm Điềm, nhanh chóng trở mình, nhắm vào cái mông trắng nõn nộn thịt của Điềm Điềm cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào trong. Đâm vào mông Điềm Điềm từng chút từng chút giống như máy đóng cọc: "Như thế này có phải càng sâu hơn không? Cục cưng..."

Anh bỗng dùng sức thọc một cái khiến Điềm Điềm hét lên. Tư thế này quả thật càng khiến ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào trong sâu hơn. Điềm Điềm hơi run rẩy kêu lên: "Anh Lục Duẫn... sâu quá... không được rồi... a... không được rồi!"

Lục Duẫn điên cuồng đâm rút ©ôи ŧɧịt̠ của mình, từng chỗ nhạy cảm đều lần lượt va chạm vào không buông tha. Cảm nhận được tiếng rên của Điềm Điềm trở nên lớn hơn khi anh ấn xuống nên anh liền liên tục hung hăng ấn xuống. Một tiếng kêu dâʍ đãиɠ hét vào tai anh giống như khúc nhạc làm cảm động lòng người. Hầu như mỗi lần anh đi vào thì đều đâm sâu đến miệng tử ©υиɠ. Điềm Điềm bị cᏂị©Ꮒ đến run rẩy nhẽ nhếch mông lên.

"A! Anh Lục Duẫn! Không chịu nổi nữa rồi... a ư... a!"

Cuối cùng Điềm Điềm cũng không chịu nổi mà co quắp rồi lêи đỉиɦ. Một luồng nước chảy mạnh mẽ xông thẳng vào ©ôи ŧɧịt̠ của Lục Duẫn. Anh biết người con gái của anh đã bị mình cᏂị©Ꮒ đến lêи đỉиɦ. Chuyện này khiến bản tính đàn ông oai dũng của anh đạt được thỏa mãn. Anh hung hăng nhìn chằm chằm vào cái l*и Điềm Điềm rồi mãnh liệt đâm rút.

"Sướиɠ quá... bên trong l*и em thật thoải mái! Muốn bị anh cᏂị©Ꮒ đến chết... Điềm Điềm muốn được ©ôи ŧɧịt̠ anh cᏂị©Ꮒ đến chết!"

"Cục cưng.. anh cũng sắp bắn rồi... cᏂị©Ꮒ chết em... anh phải bắn toàn bộ tϊиɧ ŧяùиɠ vào trong cái l*и của em..."

Một trận hoan ái kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Mặc dù tâm tư Lục Duẫn vẫn muốn thêm một lần nữa nhưng nhìn người con gái của anh mơ màng buồn ngủ nên Lục Duẫn vẫn kiềm chế mình lại. Anh cười khổ nhìn ©ôи ŧɧịt̠ vẫn còn dựng thẳng đứng của mình, đau lòng ôm Điềm Điềm vào lòng rồi đi vào nhà vệ sinh.