Chương 4: Anh chính là người đàn ông sẽ trở thành một thế hệ vua gà!

Phỏng vấn nhân viên marketing bất động sản vào mười giờ sáng, hiệp tại là tám

giờ mười phút sáng. Việc cấp bách bây giờ là nghĩ cách kiếm được khoản tiền

đầu tiên để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Cho nên vừa đi đường, Trương

Tiểu Kiếm vừa xem xét chung quanh, xem thử có vụ mua bán nào thích hợp kiếm

tiền không.

Cầm bánh kếp giòn cùng sữa đậu nành vừa đi vừa ăn, đột nhiên một tiếng thắng

xe gấp chói tai vang lên bên cạnh, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn xem thử

cái tên ngốc nào lái xe hổ báo như vậy, kết quả vừa thấy liền vui vẻ!

Đây không phải là Hồng Lôi sao? Hôm nay mặt trời mọc phía tây à? Thằng nhóc

này lại dậy sớm như thế? Theo hiểu biết của hắn đối với người anh em thân

thiết nhiều năm, hiển nhiên là có việc gì đó không bình thường rồi!

- Lôi ca, có chuyện gì thế? - Trương Tiểu Kiếm giơ tay chào hỏi: - Hôm nay

dậy sớm vậy?

- Kiếm ca! - Hồng Lôi bước xuống từ chiếc Volkswagen Magotan của mình, cười

nói: - Em đang tính gọi điện cho anh nè, cùng nhau ăn gà (*) đi! Hôm nay có

khuyến mãi, thành công ăn gà được thưởng 200!

(*) Ăn gà: Một thuật ngữ trong game online sẽ được giải thích ở đoạn sau,

không phải là ăn thịt gà thật đâu =))

Ăn gà? Có thưởng?

Trương Tiểu Kiếm kinh ngạc thoáng nhìn Hồng Lôi lại liếc nhìn quán net.

“Ăn gà thưởng 200 tệ!”

Nền đỏ chữ đen, giấy bố cáo to như thế dán trên tường bên phải cổng chính đi

vào quán net. Nhìn kỹ thì bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ hơn -- “Có gan cứ

đến đây, một lần ăn gà được 200 tệ, không cần sợ cứ làm đi!”

Trương Tiểu Kiếm sửng sốt một chút, một giọt sữa đậu nành men theo cằm trượt

xuống.

Kiếm được tiền! Một ván 200!

Tốt lắm, nếu như ăn gà một phen, vậy thì nhiệm vụ của anh chẳng phải là có hi

vọng?

- Được thôi! - Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng đáp lời, sau đó hỏi hệ thống: -

Hệ thống, đây chính là người anh em chơi với tớ từ nhỏ đến lớn á, nói chuyện

với nó không cần chém được không? Rất xấu hổ a!

Hệ thống trả lời phi thường dứt khoát:

- Không được!

Mẹ kiếp…

Chém thì chém! Ai sợ ai!?

Trương Tiểu Kiếm không nói hai lời liền chui vào trong quán net:

- Đi thôi, xem anh dẫn chú đi ăn gà! Nhanh lên, thời gian là tiền bạc a bạn

của tôi ơi!

Điếu thuốc trong miệng Hồng Lôi lạch cạch rơi xuống đất:

- Kiếm ca trước kia anh không phải là người như thế a. Sao còn chưa làm gì mà

đã chém gió rồi? Hai đứa mình chơi hơn hai trăm giờ còn chưa ăn được gà lần

nào anh có nhớ không vậy?

- Đừng có nghi ngờ thực lực của anh! Anh chính là người đàn ông sắp trở thành

một thế hệ vua gà! - Trương Tiểu Kiếm trong lòng muốn khóc, thật xấu hổ a mẹ

kiếp!

Hệ thống còn chém một đao:

- Một thế hệ vua gà là đứa nào?

Hồng Lôi: “…”

Nghẹn thật lâu mới nghẹn ra một câu:

- Kiếm ca anh không chém gió sẽ chết sao?

Trương Tiểu Kiếm:

- Sẽ chết!

Bây giờ nếu anh mày không chém gió thì thật sự có thể đi đời a! Bị hệ thống

chém gió kết nối rồi!

“Hệ thống: Điểm số khϊếp sợ +0,2 đến từ Trương Văn Huy.”

“Hệ thống: Điểm số khϊếp sợ +1 đến từ Hồng Lôi…”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Hệ thống:

- Ký chủ phối hợp công tác như vậy, hệ thống tỏ vẻ rất vui mừng.

Trương Tiểu Kiếm:

- Cậu vui vẻ là được!

- Kiếm ca, lần này anh thật đúng là… - Hồng Lôi lắc đầu, cảm thán: - Chém gió

cũng có thể bựa đến mức này! Phục!

Xong vội đuổi kịp hắn.

- Coi net, mở hai máy! - Vào quán net, Trương Tiểu Kiếm lấy ra hai mươi đồng

tiền lúc trước rơi từ trên trời xuống, trực tiếp vỗ lên trên quầy hàng: - Tính

năng tốt chút, chúng ta muốn ăn gà, nhanh lên!

Không cần lãng phí. Trong lúc mơ hồ, Trương Tiểu Kiếm dường như nhìn thấy một

con đường rộng mở có thể đạt yêu cầu mà không cần tiền vốn, không bị thương

vong.

Có lẽ, đây chính là trùm sò.

Trương Tiểu Kiếm u buồn híp mắt.

- Ăn gà thì ăn gà, ông chụp bàn cái gì mà chụp? Ngu ngốc, chụp hư ông có đền

được không? - Em gái coi net hơi có chút nhan sắc trợn trắng mắt, hơi ghét bỏ

nhận lấy tờ tiền giấy hai mươi tệ: - 105, 106.

- Đi! Ăn gà thôi! - Trương Tiểu Kiếm kéo Hồng Lôi đi, bắt đầu thực hiện!

- Lại là hai tên nghèo kiết hủ lậu bị tiểu kỹ xảo của ông chủ lừa vào. - Em

gái coi net nhìn bóng lưng hai người Trương Tiểu Kiếm đã bước đi xa, he he

cười lạnh: - Ăn gà ăn gà, 200 tệ dễ kiếm như vậy sao?

Trương Tiểu Kiếm cũng không biết em gái coi net oán thầm hắn như thế nào,

nhưng cho dù biết hắn cũng sẽ không quan tâm.

Hai người nhanh chóng tìm được hai cái máy, khởi động máy, vào trò chơi.

Player Unknow’s BattleGrounds (PUBG), tục xưng là “Ăn gà”, là một trò chơi

loại hình chiến trường. Mỗi ván sẽ có tối đa 100 người chơi tham dự. Bọn họ sẽ

nhảy dù xuống một hòn đảo hoang vắng. Bắt đầu trò chơi, tất cả mọi người đều

không có trang bị. Người chơi sẽ thu thập các loại vũ khí và trang bị trên

đảo, bản đồ trò chơi sẽ thu nhỏ lại theo thời gian, người chơi cần đυ.ng độ với

những người chơi khác để đảm bảo cho mình có thể sống sót đến cuối cùng.

Trò chơi có độ tự do rất cao, người chơi có thể thể nghiệm các cách chơi như

nhảy dù từ trên máy bay, lái xe việt dã, bắn súng trong rừng cây, cướp đoạt

chiến lợi phẩm… Cẩn thận kẻ địch mai phục ở xung quanh, cố gắng hết sức để trở

thành người sống sót cuối cùng.

Mà khi người chơi trở thành người sống sót cuối cùng, trên màn hình sẽ hiện ra

một hàng chữ: Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà.

Thoạt nhìn thì đơn giản, thực tế muốn ăn gà thành công thì không có dễ dàng

như vậy -- Trương Tiểu Kiếm cùng Hồng Lôi đã chơi hơn 200 giờ, nhưng chưa từng

ăn gà được một lần!

Đeo headphone, lập team, vào game.

Nhìn một trăm người chơi đang làm chuẩn bị trên quảng trường, kỳ thật Trương

Tiểu Kiếm vẫn rất thấp thỏm:

- Hệ thống, ê này, cậu chuẩn bị xong chưa? Thời gian không đợi người, nhanh

ăn gà để cho tớ còn đi phỏng vấn!

Hệ thống:

- Hệ thống không cần chuẩn bị. Hãy bắt đầu buổi biểu diễn của anh đi.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Cắn răng một cái, chết thì chết! Cùng lắm thì lại chơi thêm ván nữa.

Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, máy bay cất cánh, bàn tay Trương Tiểu Kiếm run

lên, click chuột một phát.

Nhảy dù!

Boom!

Chạm đất an toàn, hắn không xem kỹ bản đồ, tùy ý chọn một chỗ để rơi xuống,

đại khái xem xét một chút, Trương Tiểu Kiếm nhất thời buồn bực:

- Cái chỗ rách nát này…

Sau đó lập tức nghĩ đến hệ thống, hắn nhanh chóng sửa miệng:

- Cái gì gọi là thao tác như thần? Nơi này vừa thấy liền biết là khu vực

vàng!

Kết quả hắn còn chưa nói xong những lời này đâu, Hồng Lôi đã kêu to:

- Anh cứ chém đi! Chúng ta nhảy xuống chỗ này gọi là thôn quả phụ biết không?

Hôm qua em rơi xuống đây nè, lật tung khắp nơi cũng chỉ tìm được một cái chảo,

nhặt hơn 60 cuộn băng cấp cứu, đều đủ để tự băng bó thành xác ướp!

Sắc mặt Trương Tiểu Kiếm nhất thời đỏ lên một chút, lại nhanh chóng khôi phục

bình thường.

- Cứ tin anh, anh dẫn chú đi!

- Kiếm ca, hai ta chạy chỗ nào thế? - Hồng Lôi vừa chạy theo Trương Tiểu Kiếm

vừa nói: - Chỗ này không có xe a, hai chân chạy bộ qua, rau hoa cúc đều lạnh.

Nói thật, chạy chỗ nào Trương Tiểu Kiếm cũng không yên lòng, nhưng may mà hắn

biết chém gió!

- Thấy căn phòng phía trước không? - Trương Tiểu Kiếm chỉ vào một căn phòng

nhỏ đằng trước: - Anh cá năm xu, ở đó có ba lô level 3. (Blackpack level 3)

- Anh thôi đi! - Hồng Lôi không hề nghĩ ngợi liền đáp: - Đó là toilet!

Kết quả vừa mở cửa liền triệt để sợ ngây người.

- Đậu móa! Thật sự có ba lô level 3! - Hồng Lôi há to miệng: - Trong toilet

cũng có thể một cái ba lô lv. 3!

“Hệ thống: Điểm số khϊếp sợ +2 đến từ Hồng Lôi.”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu móa! Vậy mà lại có thể dùng tốt như thế! Trong toilet lại thật sự loot

được ba lô lv.3!

Cũng khó trách hai người giật mình như vậy. Phải biết rằng, ở trong trò chơi

này, trang bị ba lô lv.3 cơ bản đã có thể trở thành trang bị đỉnh cấp!

Hai người bọn họ chơi hơn 200 giờ, số lần nhặt được trang bị lv.3 có thể đếm

được trên đầu ngón tay!

- Bình tĩnh! - Chém gió dùng được, Trương Tiểu Kiếm nháy mắt trở nên nhẹ như

mây gió: - Này tính cái gì, lúc trước trong căn phòng kia anh còn cảm thấy có

thể loot được một cái áo giáp lv.3 (Military Vest) với một cái mũ lv.3.

(Helmet)

- Kiếm ca quá phận a. - Hồng Lôi vừa chạy vừa nói: - Cái thôn quả phụ này có

thể loot được một cái ba lô lv.3 đã rất trâu bò rồi, nếu còn có áo giáp lv.3

với mũ lv.3, em liền ăn…

Sau đó hắn biết hắn không nên nói lời này…

- Áo giáp lv.3! Mũ lv.3! - Tròng mắt Hồng Lôi như muốn dán chặt vào màn hình

máy tính: - Đậu móa! Kiếm ca, anh nói cũng quá chuẩn! Hôm nay miệng được cúng

rồi sao?

+3!

- Tàm tạm đi. - Trương Tiểu Kiếm vừa vặn khiêm tốn một chút, sau đó lập tức

nhớ đến hệ thống, nhanh chóng nhẹ nhàng vuốt tóc, nói: - Mở đầu một cái miệng,

trang bị nhờ chém gió!

Hệ thống:

- Cám ơn đã khen ngợi

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Woa ha ha ha ha ha ha! Kỳ thật nghĩ kỹ, cũng là rất thích!