Chương 1: Nhiệm vụ đầu tiên sau khi hệ thống bí mật ràng buộc

Vưu Lị Lị, sinh viên kinh tế tài chính, cha mẹ đã mất, có một người em trai cần lo, vì vậy phải làm việc vào thứ bảy, để nhanh chóng có tiền, bề ngoài xinh đẹp là vốn liếng, nhưng không muốn bán đứng điểm mấu chốt nên cũng chỉ có thể chường mặt ra làm người mẫu.

Kiếm không được nhiều lắm, nhưng cũng miễn cưỡng đủ để chống đỡ cuộc sống của hai chị em, chỉ là họa vô đơn chí, cô đã bị xe đυ.ng đúng trên đường đi làm.

Sau đó thì bị một cái gì đó gọi là “Hệ thống bí mật” ràng buộc, luôn ong ong trong não của cô.

Lúc đầu, cô không quan tâm, chỉ cảm thấy mình bị đυ.ng đầu, tạo ra ảo giác mà thôi, sau một thời gian sẽ đỡ hơn.

Không ngờ tới thứ đồ chơi này lại nói cô phớt lờ mệnh lệnh của nó, muốn dạy một bài học, dùng điện mười ngàn volt giật toàn thân cô, khiến Vưu Lị Lị thiếu chút nữa đã đi gặp Diêm vương.

Sau nhiều lần trải qua cảm giác bị điện giật, Vưu Lị Lị cuối cùng cũng tin bản thân thực sự bị một hệ thống nào đó ràng buộc, nếu không làm theo mệnh lệnh của nó, mình sẽ rơi vào vòng tuần hoàn vô hạn bị điện giật không thể thoát khỏi!

Mẹ nó, thật sự quá đáng sợ, chết cũng không khủng bố như vậy!

[Đinh ——!]

[Mục tiêu đã xuất hiện, yêu cầu ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt để tránh bị hệ thống giật chết không thương tiếc!]

Vừa mới dứt lời, tay nắm cửa đã bị người từ bên ngoài vặn ra, một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi bước vào.

“Chị, ngày mai phải đóng học phí cho trường rồi.”

Vưu Thần để tóc ngắn gọn gàng thoải mái, mắt ngọc mày ngài, nhan sắc của hai chị em vẫn luôn trong trạng thái online.

Đúng vậy, hệ thống chết tiệt này lại muốn cô ta ra tay với em trai ruột của mình, nó vẫn là một đứa nhỏ mà!

Nghĩ đến chính mình ngày đêm ở chung, cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau vậy mà phải cống hiến lần đầu tiên của mình, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Vưu Thần có chút không vui: “Chị, chị có nghe em nói không!”

Vưu Lị Lị nghĩ đến những việc cần làm tiếp theo, tâm liền run rẩy, căng thẳng đến nỗi ngay cả tay cũng không biết phải đặt ở đâu!

“Nghe... Nghe được, học phí đúng không, đợi lát nữa chị sẽ chuyển qua cho.”

“Đừng quên." Vưu Thần thắc mắc liếc nhìn cô một cái, xoay người định đi ra ngoài.

[Nhắc nhở ký chủ, nhân vật mục tiêu đã xuất hiện, yêu cầu ký chủ mau chóng lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nhân vật mục tiêu càng sớm càng tốt để tránh bị hệ thống giật chết!]

Vưu Lị Lị sợ bị điện cao thế giật, vội vàng nói: “Chờ một chút.”

Vưu Thần dừng bước, xoay người hỏi: “Có việc gì?”

Vưu Lị Lị nhìn đứa nhỏ trước mắt, khó khăn nói: “Cái kia, Vưu Thần em có thể giúp chị một việc được không?”

Vưu Thần nhìn cô một cái nói: “Chắc không phải kêu em đi mua băng cho dì cả của chị chứ?”

Vưu Lị Lị đỏ mặt: “Không phải, thực ra là... Là... Là.. Chị muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em!”

Nói xong lời này, Vưu Lị Lị cũng không dám nhìn sắc mặt của Vưu Thần, khẩn trương đến mức ngón chân đều cuộn lại.

Thời gian dường như dừng lại, Vưu Thần giống như nghe không thể hiểu: “Cái gì quyên góp*? Bây giờ còn chưa tới tết, muốn quyên góp tích đức cũng không cần góp sớm như vậy…”

*敬业 [jìng yè]: quyên góp - phát âm gần giống với 精液 [jing yè]: tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Không phải quyên góp tích đức, mà là tϊиɧ ɖϊ©h͙, nó ở trong chít chít, chất lỏng được giữ trong tinh hoàn, nòng nọc nhỏ chứa hàng ngàn hàng vạn con cháu của em!”

Lúc này Vưu Thần đơn thuần đến đâu cũng hiểu được, hai má xuất hiện vệt đỏ ửng không tự nhiên: “Chị muốn thứ đó làm gì?”

“Em đừng quan tâm làm gì, tóm lại chỉ cần biết có ích với chị là được!”

Vưu Lị Lị thấy Vưu Thần muốn từ chối, tim đập thình thịch nói: “Em đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao chị cũng sẽ không hại em, thay vì em đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn cho người ta, còn không bằng dùng nó để cứu mạng chị của em!”

Nói đến đây, Vưu Thần lập tức lo lắng: “Chị, chị bị sao vậy, sao lại liên quan đến mạng sống?”

Vưu Thần lại gần đặt tay trán cô thăm dò: “Có phải chị bị thương vẫn chưa khỏi, có cần đến bệnh viện không…”

“Không cần, nếu em không muốn chị chết, thì cái gì cũng đừng hỏi, ngoan ngoãn làm theo là được.” Vưu Lị Lị nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Vưu Thần luôn luôn tôn trọng cô, kể từ khi cha mẹ qua đời, chị gái là chỗ dựa duy nhất của cậu, trên thực tế, bất kể chị gái đưa ra yêu cầu gì thì cũng sẽ đồng ý, nhưng yêu cầu này thực sự khó có thể mở miệng…

“Vậy chị đợi lát nữa, em đi vệ sinh rồi đưa…”

Vưu Lị Lị kéo cậu lại nói: “Không cần phải đi vệ sinh, chị tự mình lấy!”