Học một mạch tới mười giờ, Giang Lê Thanh mới xoa bóp cái cổ mỏi nhừ, đứng dậy rời đi.
“Giang Lê Thanh!” Trước khi đi, Giang Ngạn Thanh dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, đột nhiên nói một câu: “Hoắc Bạch nói trong group là muốn để cho em đẹp mặt.”
Không giống như nhắc nhở, mà giống như anh ta thuận miệng kể ra hơn.
Anh ta không nói thì Giang Lê Thanh cũng quên mất, cô cũng nên chuẩn bị cho Hoắc Bạch chút màu sắc cho anh ta mở mang tầm mắt.
“Ngoài chuyện học hành, những chuyện khác anh đừng quản tôi.” Giang Lê Thanh xua tay, ôm sách rời đi.
Đợi đến sáng mai, Hoắc Bạch sẽ biết ai mới là người đẹp mặt.
Giang Ngạn Thanh khẽ cười, đóng cửa phòng lại, mở nhóm chat 5 người ra.
Quả nhiên, nhóm chat cũng bị mấy câu này của Hoắc Bạch làm cho nổ tung.
Triệu Minh (người bị em gái đánh gãy chân): “Sao thế anh? Con điên kia cũng chọc giận anh à?”
Cố Tây (quả thực không phải thứ gì tốt đẹp): “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vương Cường Cường (1+1 cũng không tính ra được): “Anh có việc thì cứ hô một tiếng! Có phải con bé kia lại mặt dày quấn lấy anh không?”
Sau khi mấy tin nhắn này nhảy ra, cuối cùng Hoắc Bạch cũng trả lời.
Hoắc Bạch (người bị em gái ném phân): “Ừm.”
Chỉ có một chữ, nhưng tâm trạng anh ta lại rất khó tả.
Mấy người kia cũng nhao nhao hỏi chuyện gì xảy ra, Giang Ngạn Thanh cầm di động, đi tới tủ lạnh lấy một lon Coca, khui nắp ra, uống mấy ngụm mới bắt đầu gõ chữ.
Giang Ngạn Thanh: “Em gái tôi thực sự rất đẹp.”
Vương Cường Cường (1+1 cũng không tính ra được): “Đẹp là đúng rồi! Nặc Nặc lúc nào cũng đẹp nhất!”
Giang Ngạn Thanh: “Tôi nói là Giang Lê Thanh.”
Cả nhóm chìm vào trong im lặng.
Một giây sau, màn hình hiện thông báo.
[Bạn đã bị chủ nhóm đuổi ra khỏi nhóm chat]
Thật vô nghĩa.
Giang Ngạn Thanh nhếch môi lên, tim Hoắc Bạch làm bằng thủy tinh hay gì, sao mà mong manh dễ vỡ thế nhỉ?
Hoắc Bạch tức giận gửi một voice chat vào tin nhắn riêng: “Giang Ngạn Thanh, ý anh là gì? Chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, anh vì một đứa em gái rẻ tiền mới nhặt ngoài đường về mà định đối đầu với tôi đúng không?”
Giang Ngạn Thanh nhíu mày: “Đừng nói linh tinh.”
Hoắc Bạch: “?”
Giang Ngạn Thanh: “Tôi với cậu không yêu đương, cậu nói như thế với tôi… ai không biết lại tưởng giữa chúng ta có gì mờ ám.”
Hoắc Bạch: “???”
Giang Ngạn Thanh: “Hơn nữa em gái tôi không hề rẻ tiền.”
Một giờ năm ngàn đó.
Đắt vô cùng.
Nói xong, Giang Ngạn Thanh cũng chuyển khoản phí dạy bổ túc cho Giang Lê Thanh.
Chờ đến lúc anh ta định đi tìm Hoắc Bạch, phát hiện ra Hoắc Bạch không những xóa kết bạn mà còn block anh ta nữa.
Giang Ngạn Thanh: “...”
Ngầu!
Quả nhiên là làm bằng thủy tinh.
Vừa giòn vừa dễ vỡ.