Giang Lê Thanh không nói gì.
Giang Ngạn Thanh hờ hững lật sách: “Cố gắng vào được lớp 3 đi.” Anh ta cười một tiếng: “Đến lúc đó cho dù cha mẹ cưỡng ép, có lẽ giáo viên bên tòa thí nghiệm cũng sẽ không đồng ý.”
Nói xong, Giang Ngạn Thanh bắt đầu cầm bút lên sửa bài tập cho Giang Lê Thanh.
Trông vẻ ngoài của anh ta và Giang Lê Thanh giống nhau tới sau phần, trong một giây phút nào đó, cô giật mình nhìn thấy cái bóng của mình trên người anh ta.
Có điều…
Giang Lê Thanh nói với vẻ chắc chắn: “Anh đừng hi vọng làm như vậy có thể lấy lòng tôi.”
Giang Ngạn Thanh mỉm cười: “Giang Lê Thanh, em vẫn không hiểu.” Anh ta nói: “Anh nói rồi, trong cái nhà này, lòng mỗi người đều có lợi ích và tính toán, anh muốn giúp em là thật, muốn lợi dụng em cũng là thật!”
Giang Ngạn Thanh hơi ngừng lại: “Anh muốn nắm nhà họ Giang trong tay. Anh biết em ghét anh, anh cũng không cần em phải quý anh, chỉ hi vọng, vào thời khắc quan trọng, em có thể đứng về phe anh… dù sao…” Anh ta vươn tay ra: “Cái nhà này có thứ chúng ta muốn, chúng ta cũng muốn tiêu diệt nó, không phải sao?”
Giang Lê Thanh nhìn chăm chú anh ta, sự soi mói trong mắt không hề che giấu, anh ta thản nhiên để cho cô nhìn chán thì thôi.
Nói thật, Giang Lê Thanh cũng không biết Giang Ngạn Thanh muốn làm gì.
Hình tượng của anh ta không giống mấy lần cô chết đi sống lại lắm, bởi vì cô không nắm được cốt truyện hoàn chỉnh nên cô cũng không biết mục đích của Giang Ngạn Thanh trong nguyên tác là gì.
Theo lý thuyết, anh ta là con trai cả nhà họ Giang, cho dù không tranh không đoạt, sớm muộn gì nhà họ Giang cũng là của anh ta.
Nhưng đúng như anh ta nói, con cái ở trong cái nhà này đều chỉ là hàng hóa, biết đâu một ngày nào đó, cha Giang sẽ từ bỏ đứa con trai này để đổi lấy danh lợi.
Huống chi… kết cục của Giang Ngạn Thanh trong nguyên tác cũng không tốt lắm.
Hai mắt Giang Lê Thanh sáng lên.
Có lẽ Giang Ngạn Thanh không phải một người anh trai tốt, nhưng chắc chắn anh ta là một đối tác đáng tin cậy.
Cô nắm tay đưa qua: “Về sau tiền tiêu vặt của anh phải chia cho tôi một nửa, cái này gọi là…”
Giang Ngạn Thanh tiếp lời: “Tiền hoa hồng.”
Hai người đập tay giao ước với nhau, sau đó thu tay lại, một người nghiêm túc giảng bài, một người chăm chú nghe giảng.
Giang Ngạn Thanh quả thực có chút đầu óc, so với học lý thuyết cũ kỹ trên sách, anh ta thích linh hoạt mở rộng hơn, thỉnh thoảng nhắc vài câu có thể khiến Giang Lê Thanh giác ngộ.