Từ trước đến giờ, Giang Lê Thanh không hề trông cậy vào việc cha Giang sẽ hướng về cô, cô cũng không định lan truyền video này ra ngoài.
Cô cụp mi xuống, hơi mấp máy môi, nghẹn ngào nói: “Cháu sẽ nghe lời cha cháu…”
Cha Giang liếc về phía Giang Lê Thanh.
Nghĩ đến hình ảnh trong video và những lời nhục mạ của Triệu Minh, nói ông ta không tức giận là giả.
Nhưng trên thương trường, tức giận có thể đáng mấy đồng?
Ông ta giả bộ rộng lượng: “Trẻ con xích mích mà thôi, hòa giải là được rồi. Thanh Thanh, mau xóa video đi.”
Giang Lê Thanh thầm cười lạnh, cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn xóa bỏ video trước mặt bọn họ, vừa xóa vừa nhỏ giọng nói: “Giải quyết xong hiểu lầm thì tốt rồi, cũng không uổng phí cháu dùng hết tiền tiêu vặt để mua đoạn trích xuất camera này…”
Thấy vậy, mấy người lớn đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Triệu Minh là phẫn nộ.
Cha Triệu nghe thấy lời cô, bèn hỏi: “Cháu nói… trích xuất camera này là cháu dùng tiền mua?”
Giang Lê Thanh ôm điện thoại, chớp chớp mắt: “Đúng vậy, cháu lo lắng người khác hiểu lầm cháu và Triệu thiếu gia, cho nên đã tìm chủ cửa hàng tiện lợi để mua trích xuất camera này, tốn hết mấy trăm đồng tiền tiêu vặt của cháu đó.”
Nói xong, cô buồn bã cúi đầu xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Nhà họ Triệu cũng nghe rất nhiều tin đồn về Giang Lê Thanh.
Người ta nói cô không được người nhà coi trọng, lúc đó bọn họ chỉ nghe cho vui, không để trong lòng.
Bây giờ nhìn tận mắt mới thấy, cô vừa gầy vừa nhỏ, quần áo trên người cũng mang nhãn hiệu bình dân, có lẽ cuộc sống ở nhà họ Giang cũng không tốt lắm.
Bà Triệu cũng cảm thán, không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc với cô.
“Chuyện này là do con trai chú làm sai, Triệu Minh, mau xin lỗi Tiểu Giang đi.”
Triệu Minh nghe xong, kinh ngạc trừng to mắt: “Cha nói gì cơ? Bảo con xin lỗi cô ta?”
Giám đốc Triệu quát một tiếng: “Xin lỗi!”
Triệu Minh nhíu mày, hai tay đặt trên thành xe lăn siết chặt lại, giằng co với cha mẹ mấy giây, sau đó nhanh chóng chịu thua, bực bội cúi đầu trước Giang Lê Thanh: “Xin lỗi, được chưa?”
Giang Lê Thanh sao có thể tiếp nhận được, nếu tiếp nhận lời xin lỗi này, cốt truyện sẽ sụp đổ mất.
Cô không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Thiếu nữ gầy gò, yếu đuối, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Vợ chồng họ Triệu ít nhiều gì cũng cảm thấy áy náy, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó bà Triệu đi tới chỗ Giang Lê Thanh: “Tiểu Giang, đi với cô một chuyến.”
Giọng bà ta rất dịu dàng, trên mặt cũng không còn sự cao ngạo như lúc vừa gặp.
Lông mi Giang Lê Thanh khẽ rung lên, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.