Chương 4.4: Ai mà chẳng là con cháu của ông trời?

Giang Lê Thanh sửa sang quần áo, đi xuống lầu, lúc này, cha Giang cũng đã đổi bộ âu phục mới, chờ cô ở dưới.

Đám người hầu đang thu dọn đống lộn xộn mà heo con để lại, Giang Lê Thanh cũng cảm thấy hơi ngại.

“Vυ" Lưu.”

“Nhị tiểu thư.” Vυ" Lưu cầm khăn lau tiến lên.

Đối mặt với ánh mắt thúc giục của cha Giang, Giang Lê Thanh không rảnh để ý, cô lấy điện thoại di động ra: “Đều tại cha tôi tùy hứng, ông ấy không nên bảo tôi mang một con heo về làm con gái của ông ấy, khiến cho công việc của mọi người bị quá tải, số tiền này vυ" nhận đi, sau đó chia cho mọi người.”

Nói xong, tôi chuyển 8 ngàn qua Wechat cho vυ" Lưu.

Lúc này, người sửng sốt đổi thành vυ" Lưu, bà ta chưa kịp nói lời nào thì Giang Lê Thanh đã theo cha Giang đi ra ngoài.

Vυ" Lưu nhìn giao dịch trong điện thoại, không biết nên làm gì.



Dù sao Giang Lê Thanh cũng từng là người nghèo, hiểu rõ đi làm công ăn lương không dễ dàng.

Tiêu xài như vậy đúng là sướиɠ thật, kết quả, nhìn thấy số tiền tiêu vặt trở về 0, cô cũng im lặng mất một lúc.

Cha Giang ngồi ở bên cạnh không nói gì, những lúc quan trọng như này, cô cũng ngại xin tiền ông ta, bèn trực tiếp…

[Giang Lê Thanh: Chuyển tôi ít tiền.]

[Giang Ngạn Thanh: ?]

[Giang Lê Thanh: Anh.]

Đây là lần đầu tiên cô gọi Giang Ngạn Thanh là “anh” từ khi trở về nhà.

Đừng nói là cô có mục đích không thuần, vàng ròng bạc trắng, vô cùng thuần khiết nha.

Giang Ngạn Thanh cũng sốc, trực tiếp chuyển khoản 5 vạn, thuận tiện hỏi một câu: “Con heo hôm qua giá 1 vạn à?”

Giang Lê Thanh nhìn thấy nhiều số 0, tâm trạng rất tốt: “Con heo kia không đáng 1 vạn, nhưng một tiếng ‘anh’ của tôi đáng giá 5 vạn.”

Giang Ngạn Thanh: ???

Giang Lê Thanh đặt điện thoại xuống.

Bây giờ cô cảm thấy bản thân lúc trước rất ngốc nghếch, danh dự thì đáng mấy đồng chứ? Cho dù cô có không thích nhà họ Giang, cũng không có tình cảm gì với Giang Ngạn Thanh, nhưng chỉ cần mối quan hệ huyết thống kia vẫn còn, thứ gì là của cô thì cô xứng đáng được nhận.

Giang Lê Thanh liếc nhìn cha Giang ở bên cạnh.

Mặc dù nhà họ Giang chướng mắt đứa con gái ruột này, nhưng chưa bao giờ định khắt khe cô. Có điều, trước đây, tiền tiêu vặt hay quà mẹ Giang mua cho cô đều bị Giang Nặc Nặc mượn cớ lấy đi, cô lại vì giữ chút mặt mũi mà không nhắc tới một lời.

Phải tìm cơ hội đòi lại toàn bộ những thứ thuộc về mình mới được.

Trong lúc cô suy nghĩ, ô tô đã rẽ vào một khu biệt thự phong cảnh đẹp đẽ.

Ô tô xuyên qua cổng chính, dừng trước cửa một biệt thự ba tầng, đợi cửa lớn mở ra, xe mới chậm rãi lái vào.

Đến nhà họ Triệu rồi.