Chương 3.3: Đồ bỏ đi… không, đứa con có hiếu sẽ làm thế này sao?

Đương nhiên, Giang Lê Thanh sẽ không thật sự trở về thôn.

Quá xa, đi tới đi lui cũng mất hai ngày, không thích hợp.

Cho nên cô tính đi vào chợ nông nghiệp gần đây.

Trong chợ có đầy đủ hàng hóa, gà vịt thịt cá, rau quả bốn mùa đều không thiếu, bình thường 10 giờ đóng cửa, bây giờ cô đi qua vẫn kịp.

Giang Lê Thanh cưỡi xe điện một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.

Cô nhìn thời gian, vừa đúng bảy rưỡi, đây là lúc chợ đông đúc nhất.

Quả nhiên.

Cổng chợ chật kín người đi lại, tiếng nói ồn ào, cửa hàng bày biện hai bên rất nhiều, ngoài tiếng còi xe thì chính là tiếng rao hàng của các chủ quán.

Náo nhiệt!

Khắp nơi đều là khói lửa nhân gian.

Giang Lê Thanh mua một xâu lòng nướng ở ven đường, vừa ăn vừa chen vào trong đám người.

Các cửa hàng bán rất nhiều mặt hàng, thứ gì cũng có, đáng tiếc, thịt heo được bày bán đều là heo đã mổ, không có con heo mập mạp mà cô muốn.

Sau khi nghe ngóng một hồi, cuối cùng Giang Lê Thanh cũng tìm được một hộ bán heo sống.

Trong chuồng đều là heo con mới đẻ không lâu, còn có hai con heo cái, chủ quán hiểu lầm là cô muốn mua heo về làm giống, bèn trổ tài ăn nói, gạ gẫm cô mua một đôi.

Giang Lê Thanh quan sát chuồng heo một vòng.

Năm, sáu con heo con đang chóp chép nhai đồ ăn.

Cô nuốt một ngụm nước bọt: “Cháu muốn mua heo cái.”

Chủ quán chỉ vào bên trong: “Có hai con heo cái, cháu muốn mua con nào?”

Giang Lê Thanh tiện tay vẩy một cái: “Con có lông đuôi màu vàng kia đi.”

Cô hỏi giá cả: “Bao nhiêu tiền?”

Ông chủ: “Một ngàn rưỡi, không mặc cả.”

Một ngàn rưỡi…

Giang Lê Thanh nhìn số dư 2,5 tệ trong tài khoản, không biết nên nói gì.

Cô luôn rất hiếu thắng.

Sau khi trở về, cô không ôm ấp tình cảm gì, cộng thêm việc cha mẹ thường so cô với Giang Nặc Nặc, khiến Giang Lê Thanh cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì cô chỉ là một “người ngoài”, không có tư cách tiêu tiền của bọn họ.

Cho nên mỗi lần phát tiền tiêu vặt, cô đều không lấy, dù sao cô cũng đang đi học, không cần dùng nhiều tiền.

Bây giờ nghĩ lại, thấy bản thân thật ngốc.

Giang Lê Thanh tự giễu, nhếch môi lên.

Hôm nay cô vừa cãi nhau với cặp vợ chồng kia, nhất định không thể xin tiền, vậy thì…

Cô tìm thấy tên Giang Ngạn Thanh trong danh bạ, cô soạn tin nhắn, nhấn gửi đi.

[Giang Lê Thanh: Cho tôi hai ngàn.]

[Giang Ngạn Thanh: ?]

[Giang Ngạn Thanh: Không phải cha vừa cho cô một tấm thẻ sao?]

Cho cô tấm thẻ?

Chuyện lúc nào vậy?

Giang Lê Thanh híp mắt suy nghĩ, không cần nghĩ nhiều đã đoán được mọi chuyện, cô cười châm chọc, Giang Ngạn Thanh ở đầu bên kia hình như cũng nghĩ ra điều gì, trực tiếp chuyển một vạn.

Hào phóng ghê ha.

Cô thu tiền không chút khách khí.

[Giang Ngạn Thanh: Làm xong thì nhớ quay về.]

Giang Lê Thanh không rep, sau khi chuyển tiền cho ông chủ, cô mang theo l*иg sắt chứa heo con rời đi.

Sắc trời chuyển từ sáng sang tối, khu chợ lúc mới tới vẫn còn sầm uất, bây giờ đã dần trở nên vắng vẻ, heo con trong l*иg sắt rên hừ hừ, đầu nó rất lớn, không ngừng cọ mũi vào l*иg sắt.