Trong xe Maybach, ngoại trừ tài xế thì còn ba người.
Hoắc Bạch ngồi với chú nhỏ ở ghế sau, một tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, hờ hững nghe thư ký báo cáo công việc với Hoắc Nghiên ở bên cạnh.
Anh ta mệt mỏi cụp mắt xuống, cơn buồn ngủ ập đến, đột nhiên, một bóng người ngăn cản tầm mắt, khiến anh ta hoãn động tác ngáp lại.
Hoắc Bạch trừng mắt, ngồi bật dậy: “Vãi.”
Khi thấy nét mặt phách lối và ngón tay trỏ đầy khıêυ khí©h của thiếu nữ, hắn không nhịn được mà văng tục.
Nhất thời, trong xe lặng ngắt như tờ.
Hoắc Bạch không cảm nhận được sự khó chịu của người bên cạnh, anh ta nhìn thấy nét mặt của Giang Lê Thanh từ phách lối chuyển sang khóc lóc như mưa, trái tim cũng như bị siết lại, anh ta bèn mở cửa sổ ra mắng một câu: “Giang Lê Thanh, cô có bệnh à?”
Nhưng tốc độ xe rất nhanh, Giang Lê Thanh chưa kịp nghe thấy, tiếng mắng đã bị gió thổi bay.
Hoắc Nghiên lại nghe rất rõ, ngón tay đang lật báo cáo khẽ ngừng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ kịp nhìn thấy xe điện cũ nát và tóc đuôi ngựa màu đỏ chói mắt.
Anh thu mắt lại, thấy vẻ mặt phẫn nộ của Hoắc Bạch bèn mở miệng: “Là con gái ruột nhà họ Giang sao?”
Giọng Hoắc Nghiên hơi trầm, không nghe ra tâm trạng, nhưng lại khiến Hoắc Bạch cứng đờ người, ngoan ngoãn ngồi lại vào ghế, sắc mặt vẫn cau có: “Là cô ta.”
Hoắc Nghiên không hỏi gì nữa, mười ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím.
Điều này khiến Hoắc Bạch hơi lo lắng, anh ta khẽ liếc qua, nhỏ giọng thăm dò: “Chú nhỏ, chú biết cô ta à?”
Hoắc Bạch cẩn thận nhớ lại một lượt.
Hoắc Nghiên là người bận rộn, theo lý thuyết, không nên biết được chuyện này mới đúng, hơn nữa, tiệc chào mừng nhà họ Giang làm cho Giang Lê Thanh cũng rất đơn giản, chỉ mời vài người thân thích tới tham gia, đến bây giờ, trường học và giới nhà giàu cũng không biết Giang Lê Thanh là con gái ruột nhà họ Giang.
Nhưng Hoắc Bạch cũng không dám khẳng định chắc chắn, bởi vì Hoắc Nghiên quản lý anh ta rất nghiêm, nếu biết những xích mích giữa anh ta và Giang Lê Thanh thì kiểu gì cũng mắng anh ta một trận.
Hoắc Nghiên không đáp.
Hoắc Bạch càng thấp thỏm hơn.
Người đàn ông ngồi bên cạnh năm nay mới 25 tuổi, nhưng từ trước đến giờ đã nổi tiếng là lạnh lùng vô tình.
Hoắc Nghiên rất giỏi dùng sự ấm áp bên ngoài để che đậy đi bản chất máu lạnh bên trong.
Lúc này, anh đang vắt chéo chân, bộ âu phục màu đen được thiết kế vừa người, trên sống mũi cao thẳng có một chiếc kính gọng bạc, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn, nghe Hoắc Bạch hỏi dò, anh cũng chỉ hờ hững bỏ ngoài tai.
Không để lộ cảm xúc gì, khiến cho Hoắc Bạch bồn chồn không yên.
Cha mẹ Hoắc Nghiên mất sớm, năm cha mẹ qua đời cũng là năm nhà họ Hoắc tranh đấu nội bộ, loạn trong giặc ngoài, Hoắc Nghiên gần 7 tuổi bỗng trở thành bia đỡ đạn.