TG5 - Chương 31: Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung

"Ông nội ta là thừa tướng, tất nhiên sẽ xin bệ hạ ân chuẩn." Diệp Dung nói.

Cung hầu cố ý tỏ ra do dự, sau đó nói: "Từ khi Dự Vương chết, nô nghe nói Diệp thừa tướng đã nhiều ngày không thượng triều vì bệnh nặng, cho nên dù Hoàng Quý Quân có muốn Hứa công công truyền lời, thì Hứa công công cũng không truyền được."

"Ngươi nói cái gì?!" Diệp Dung khϊếp sợ trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn cung hầu hỏi: "Ngươi nói Dự Vương, Dự Vương hắn làm sao?!"

"Dự Vương tạo phản, bị con trai trưởng của Mục nguyên soái bắt sống. Khi bị áp giải đến trước mặt bệ hạ, tự mình lao vào đao của binh lính, chết rồi ạ."

Diệp Dung hai mắt tối sầm, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan biến, mặc dù đã sớm có dự cảm, nhưng khi chính tai xác nhận vẫn khiến cậu ta chịu đả kích lớn.

Cậu ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, thậm chí cậu ta còn không biết tại sao mình lại thua, cũng không còn đường cho cậu ta quay đầu nữa. Nếu đây là kết cục của cậu ta, thế ông trời cho cậu ta xuyên đến thế giới này làm gì, lẽ nào là vì muốn để cậu ta gặp thất bại và đả kích?

Diệp Dung té xỉu trên mặt đất, cung hầu nọ chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi xoay người rời đi.

Minh Túy cung hiện tại đều là người của Tiêu Thuân Diệp, luôn giám thị nhất cử nhất động của Diệp Dung. Và bởi vì lệnh của Thái Hậu, từ nay về sau, Diệp Dung không thể rời khỏi Minh Túy cung nửa bước, cuộc sống sau này của cậu ta cũng sẽ không được yên bình.

...............

Vài tháng sau, đứa con của Đào Nguyện chào đời, là một bé trai, Tiêu Thuân Diệp và Thái Hậu đều rất vui mừng.

Sau thời gian ở cữ, mỗi ngày Đào Nguyện đều bế đứa nhỏ đến thỉnh an Thái Hậu.

Lại hai tháng trôi qua, Thái Hậu bắt đầu để Đào Nguyện quản lý một số việc trong hậu cung. Sau khi Thái Hậu biết chuyện của Diệp Dung và Dự Vương thì rất tức giận, bà không còn tâm tư để khuyên Tiêu Thuân Diệp lâm hạnh những người khác nữa, cũng không quan tâm điều gì nữa, hắn muốn sao cũng được. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Diệp Dung gian díu với Dự Vương, mà bà cứ luôn khuyên hoàng đế lâm hạnh Diệp Dung nhiều hơn, bà lại tức đến đau ngực.

Thật ra Thái Hậu chủ yếu vẫn là suy xét đến thân thể của Tiêu Thuân Diệp, cảm thấy nếu hắn đã vừa vô tâm lại vô lực với những người khác, bà cũng không đành lòng ép buộc hắn nữa.

Hôm nay Đào Nguyện dậy sớm và bế con đến thỉnh an Thái Hậu.

"Thần đến muộn, xin Thái Hậu tha tội." Đào Nguyện hành lễ với Thái Hậu.

"Nhất định lại là nhóc con này dậy sớm quậy con rồi. Mau bế đến đây cho ai gia nhìn một cái." Thái Hậu cười nói.

Cung hầu bế tiểu hoàng tử đến trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu ôm nó vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của nó, nhìn hoài cũng cảm thấy không đủ. Đây không chỉ là con trai trưởng của Tiêu Thuân Diệp, mà còn là đứa con duy của hắn trước mắt. Đứa nhỏ này giống hệt Tiêu Thuân Diệp khi còn bé, thậm chí một số động tác nhỏ cũng cực kỳ giống. Nếu Thái Hậu không nhìn tiểu hoàng tử một ngày, lòng bà sẽ cảm thấy trống rỗng và khó chịu.

"Các ngươi lui ra ngoài hết đi." Thái Hậu bế cháu nội là mất hết kiên nhẫn nghe đám phi tần đó nói chuyện, chỉ nhanh chóng đuổi bọn họ đi.

"Dạ."

Đào Nguyện như thường lệ nói chuyện với Thái Hậu một hồi, sau đó để con lại, còn mình thì về Phượng Hoa cung giải quyết một số việc. Đến giữa trưa, Thái Hậu sẽ sai người đưa đứa nhỏ về Phượng Hoa cung.

Đào Nguyện tiếp nhận quản lý hậu cung nhưng cậu không hề nắm chặt quyền lực trong tay mình, hậu cung nhiều người nhàn rỗi như vậy, cậu sẽ không ngu mà vất vả một mình đâu. Vì vậy cậu đã để Thục phi, Hiền phi và Ninh quý quân cùng nhau giúp mình quản lý hậu cung, từ bộ phận do bọn họ quản lý, nếu có vấn đề gì, cậu sẽ trực tiếp hỏi tội bọn họ.

Thái Hậu thấy Đào Nguyện mới bắt đầu quản lý hậu cung mà đã có thể quản lý một cách trật tự, hơn nữa cũng không tham quyền, lại có cách trị người dưới thì rất hài lòng. Nghĩ rằng khi lớn tuổi, mình có thể yên tâm giao toàn bộ hậu cung cho cậu quản lý rồi, còn mình thì an tâm dưỡng lão. Bây giờ bà vẫn có thể giúp cậu trấn áp những kẻ gian xảo quỷ quyệt kia, cậu sẽ có thể thoải mái hơn một chút và giúp Hoàng Thượng sinh thêm vài đứa con nữa.

Buổi tối, sau khi tắm gội xong, Đào Nguyện dựa vào giường chơi với con trai, nhóc con này phần lớn thời gian đều ngủ, nếu không chơi với nó trước khi nó ngủ thì nó sẽ giật mình và khóc ầm ĩ vào nửa đêm.

Nhưng chơi một hồi thì bản thân Đào Nguyện cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên cậu cảm thấy trên mặt hơi ngứa, vừa mở mắt ra thì quả nhiên là Tiêu Thuân Diệp đang hôn mình.

"Bệ hạ......." Đào Nguyện ngái ngủ nhìn hắn.

"Tỉnh rồi?" Tiêu Thuân Diệp vuốt ve mặt cậu và hôn lên khóe miệng cậu.

"Ừm." Đào Nguyện nghĩ thầm, chàng chọc ta như vậy, ta có thể không tỉnh sao?

Tiêu Thuân Diệp đứng dậy buông rèm xuống, sau đó cởi y phục và lên giường.

Đào Nguyện nhìn hắn, phối hợp với động tác của hắn để hắn cởi y phục của mình.

Đào Nguyện đột nhiên nhớ tới con còn ở bên cạnh, vội vàng nói: "Bệ hạ, Húc Nhi còn ở đây, để cung hầu vào bế con đi trước đã."

"Lát nữa rồi nói sau, cứ để cho nó ngủ ở đây đi." Tiêu Thuân Diệp là mũi tên đã lên dây, sao có thể nói dừng là dừng được.

"Vậy thì động tác của bệ hạ nhỏ một chút, đừng đánh thức Húc Nhi, nếu không nó sẽ lại khóc mất." Hai chân Đào Nguyện quấn lấy eo hắn, bám vào vai hắn nói.

Tiêu Thuân Diệp không trả lời mà chỉ ra sức hôn môi cậu, hắn ôm chặt Đào Nguyện, dùng sức di chuyển, hoàn toàn không rảnh lo con họ đang ngủ ở bên cạnh.

Đào Nguyện vẫn còn chút lý trí, cố gắng không phát ra âm thanh, may mà con còn nhỏ, cho dù tỉnh lại cũng sẽ không có chút ký ức nào.

End thế giới thứ năm.

Thế giới tiếp theo: Chú ơi! Chú à! Em yêu chú nhứt =)))))))

............

Min: lại end thêm một thế giới gòi 🎉🎉🎉 . Hỡi các bây bì đợi full một thế giới mới đọc, các bạn xuất hiện được gòi ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ