Chương 40: Cứng đầu

Quan hệ giữa Mạnh Y Miểu và Cố Chi Dụ trở về như lúc trước, nhưng mà tốt hơn so với những gì cô tưởng tượng, dù sao hắn vẫn phụ đạo cho cô, mặc dù không làm gì khác ngoài chuyện học, nhưng chuyện hắn tình nguyện gặp gỡ cô vẫn là điều Mạnh Y Miểu cảm thấy ngoài ý muốn nhất.

“Đúng là thanh niên có ý thức trách nhiệm.” Người khởi xướng chuyện này cuối cùng cũng online.

Mạnh Y Miểu không thèm để ý đến nó.

Mấy này nay cô tốn bao công sức cũng không thể khiến Cố Chi Dụ tha thứ cho cô, haizz, thật khó.

Cố Chi Dụ dùng bút gõ xuống mặt bàn Mạnh Y Miểu, ý bảo cô lấy lại tinh thần nhanh chóng làm bài thi.

“Cố Chi Dụ, mình đã trở về.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói, Mạnh Y Miểu nhìn qua, thấy một thân hình cao lớn đang dựa vào khung cửa, hai tay khoanh lại trước ngực, ngũ quan anh tuấn ngôn cuồng, nhìn hai người cười nói: “Có phải quấy rầy hai người không?”

Người nọ mặc quần áo màu đen, chân dài rảo bước vào phòng Cố Chi Dụ: “Ông già trở về kinh doanh.”

[ Đối tượng chất lượng tốt số 4: Lạc Thừa Kiêu.] Hệ thống lâu rồi không nói, vừa nói đã khiến Mạnh Y Miểu khựng lại.

“Bạn gái cậu? Sao có cảm giác hơi ngốc vậy?” Lạc Thừa Kiêu thấy Mạnh Y Miểu nhìn chằm chằm hắn không nói tiếng nào có hơi khó chịu nói: “Đừng nhìn.”

Lúc này Mạnh Y Miểu mới lấy lại tinh thần, mỉm cười xin lỗi Lạc Thừa Kiêu, ánh mắt của đối phương căn bản không dừng trên người cô.

“Có chuyện thì nói đi.” Cố Chi Dụ mở miệng.

Lạc Thừa Kiêu cảm thấy hắn vẫn không thú vị như cũ, xoay người rời đi.

Lúc Mạnh Y Miểu rời đi, người kia đang ngồi trên sô pha, cô do dự một lát đến trước mặt hắn chào hỏi: “Chào anh, em là Mạnh Y Miểu.”

Lạc Thừa Kiêu cũng không ngẩng đầu tiếp tục xem tin tức, Mạnh Y Miểu đứng đó không biết nên làm gì tiếp theo.

Lạc Thừa Kiêu ngẩng đầu lên, trên mặt là dáng vẻ không kiên nhẫn: “Cô tên gì thì liên quan gì đến tôi?”

“Còn có không cần ôm ý tưởng muốn thông qua tôi tiếp cận Cố Chi Dụ.” Lạc Thừa Kiêu không khách khí nói, nói không cũng không thèm quan tâm cô, một lát sau phát hiện Mạnh Y Miểu còn đứng trước mặt hắn: “Sao cô còn chưa đi?”

Mạnh Y Miểu chân tay luống cuống: “Anh có thể nói cho em biết anh ấy thích gì không?”

Lạc Thừa Kiêu có hơi hứng thú, khuỷu tay chống lên sô pha nhìn cô, đánh giá cô một lượt, biểu cảm trở nên không thích hợp: “Cậu ấy thích nữ sinh trí thức, thành thục, lớn hơn cậu ấy mấy tuổi.”

“Cho nên … hoàn toàn không phải kiểu người cậu ấy thích.”

Mạnh Y Miểu còn muốn hỏi lại, Lạc Thừa Kiêu đã ngắt lời: “Tôi còn có việc.”

“Ừm, thật không lễ phép.” Mạnh Y Miểu vừa đi ra, 1217 đã chửi hắn.

“Đường vừa dài vừa mờ mịt, tảng băng Cố Chi Dụ còn chưa hòa tan, lại thêm một kẻ cứng đầu nữa.” Mạnh Y Miểu cảm thấy tiền đồ xa vời.

“Từ từ làm, thời gian còn dài.”

Một người một hệ thống cùng nhau đau lòng.