Chương 29: Chơi lớn

Cuối tuần, Lương Nguyệt gọi điện cho mẹ Mạnh, nhiệt tình mời cô và mẹ đến nhà dì chơi.

“Chào dì.” Mạnh Y Miểu mang theo quà vào nhà, Lương Nguyệt giận dỗ nói đến chơi còn mang theo quà cáp, sau đó tiếp đón hai người vào cửa, hàn huyên với mẹ Mạnh, Mạnh Y Miểu nhìn trái lại nhìn phải, Lương Nguyệt dặn cô không cần khách khí, mẹ Mạnh dặn cô không được làm bậy ngoan chút, hai người cùng nhau ra ngoài mua đồ.

Mạnh Y Miểu đi về phía phòng của Cố Chi Dụ, cô mở cửa phòng Cố Chi Dụ ra, đồ vật trong phòng được bày biện chỉnh tề, trên kệ sách bày đầy giấy khen và cúp, còn có cả mô hình, rèm cửa được kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào phòng, trong không khí còn nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti.

Mạnh Y Miểu đi đến giác sách, thấy được bức ảnh tốt nghiệp cấp hai cảu Cố Chi Dụ, đó là một bức ảnh nhỏ. Gương mặt của hắn lạnh lùng, rất nổi bật giữa một đám nam sinh.

Mạnh Y Miểu nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, cô xoay người đi đến mép giường Cố Chi Dụ, thời điểm phòng được mở ra, cô đang ngồi trên chiếc giường gọn gàng ngăn tắp của hắn, vẻ mặt mang ý cười nhìn hắn đứng ở cửa.

Cố Chi Dụ nhìn thấy trong phòng hắn có người, khẽ khựng lại, sau khi nhìn rõ người đó là Mạnh Y Miểu, theo bản năng nhăn mày, nhìn thấy cô ngồi trên giường mình, cười đến xán lạn.

“Cậu đã về?” Mạnh Y Miểu vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Cố Chi Dụ nắm lấy chốt cửa, ngữ khí không tốt: “Mời cậu ra ngoài.”

“Chuyện kia cậu đã suy xét đến đâu rồi?” Đột nhiên Mạnh Y Miểu hỏi.

Cố Chi Dụ nghe không hiểu, Mạnh Y Miểu đã nhìn ra nhưng hắn không hỏi lại, sao người này không chút hiếu kỳ nào hết vậy.

Mạnh Y Miểu hơi đỏ mặt mở miệng nói: “Tôi chưa suy xét cũng sẽ không suy xét, hiện tại mời cậu ra ngoài.”

“Cậu không thú vị gì cả, cậu không có rung động tuổi dậy thì sao? Không phải thầy giáo sinh học đã từng nói, sẽ sinh ra cảm giác đặc thù với người khác phái sao?”

Cố Chi Dụ nhìn cô một cái: “Đó cũng không phải là đối với cô.”

“Ồ, được thôi.” Mạnh Y Miểu vén tóc ra sau tay, nghĩ nghĩ rồi tò mò hỏi: “Vì sao lại không phải mình?”

Cố Chi Dụ nhìn vẻ mặt đơn thuần tò mò của cô, lạnh lùng mở miệng: “Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn.”

Mạnh Y Miểu cứng học, cô bĩu môi tủi thân mở miệng: “Đó là mình bất đắc dĩ.”

“Tôi không có hứng thú muốn biết.” Cố Chi Dụ cảm thấy nói chuyện với cô phí thời gian của mình, không kiên nhẫn nhăn mày: “Đi ra ngoài.” Ngữ khí đã không còn khách khí.

Mạnh Y Miểu bĩu môi nghe lời đứng lên đi ra ngoài, Cố Chi Dụ không nhìn thấy cô, chỉ nghĩ cô biết đúng mực.

Nhưng chờ đến khi mọi người cùng nhau ăn cơm, Cố Chi Dụ lại đổi mới nhận thức với Mạnh Y Miểu.

Mạnh Y Miểu vừa nói chuyện phiếm với Lương Nguyệt, cô khen dì ấy nấu ăn ngon, vừa cở giày, bàn chân trần trụi duỗi về phía Cố Chi Dụ đang ngồi đối diện.

Chân cô dẫm lên đầu gói Cố Chi Dụ, thân mình đối phương khẽ run lên, ánh mắt sắc bén của hắn bắn về phía Mạnh Y Miểu.

Mạnh Y Miểu nói chuyện với Lương Nguyệt, không chút để ý đến ánh mắt Cố Chi Dụ, dưới chân dùng sức dẫm, chậm rãi đi lên trên, chen vào giữa hai chân hắn.

Dáng vẻ bình tĩnh của Cố Chi Dụ vỡ ra, hắn cắn răng, thái dương nổi lên gân xanh, trừng mắt với Mạnh Y Miểu, nếu hắn có thể nói chuyện, phỏng chừng sẽ lớn tiếng mắng cô không biết xấu hổ.

Cố Chi Dụ đứng lên, chân Mạnh Y Miểu đυ.ng phải chiếc ghế phát ra tiếng vang không nhỏ, nhưng ánh mắt hai vị trưởng bối đều tập trung trên người Cố Chi Dụ, cái miệng Mạnh Y Miểu chu lên hút khí nhằm giảm bớt đau đớn.

“Con ăn xong rồi, mọi người ăn từ từ.” Cố Chi Dụ giải thích với hai vị trưởng bối rồi trở về phong.

Cơm nước xong xuôi, hai mẹ ở trong phòng bếp rửa chén nói chuyện phiếm, Mạnh Y Miểu muốn vào giúp lại bị đuổi ra, cô đi về phía phòng Cố Chi Dụ, đi đến cánh cửa đóng chặt gõ hai tiếng, không ai đáp lại, cô bèn nắm lấy chốt cửa xoay, đã bị khóa.

Mạnh Y Miểu buồn rầu cười cười, hình như chơi hơi lớn thì phải.