Chương 12: Mạt sát

Cũng may cuối cùng Mạnh Tinh Trạch cũng ngừng chảy máu mũi, bằng không nhất định là sẽ kinh động đến ba mẹ, chờ đến khi hai người xuống, nghĩ đến cái đĩa giấu trong chăn, xốc chăn lên mới phát hiện cái đĩa đã vỡ rồi.

Mạnh Tinh Trạch chỉ có thể dùng khăn giấy bọc lấy cái đĩa, ném vào thùng rác, tỉ mỉ xem xét một chút, xác định trên giường không có mảnh vụn nào mới yên tâm.

Mạnh Tinh Trạch nhìn cô em gái thời điểm mình không chút ý đã lặng lẽ lớn, tâm tình có hơi phức tạp, Mạnh Y Miểu thấy hắn nhìn cô chằm chằm, nghiêng đầu chớp mắt, Mạnh Tinh Trạch cười vươn tay vuốt tóc cô, hai người đi xuống lầu trước tiếng gọi ầm ĩ của ba mẹ.

Ngày hôm sau, theo lẽ thường rời giường đến trường, sau khi tiết tự học kết thúc, chuông học vang lên, Trầm Huyền Nam đi vào lớp học, Mạnh Y Miểu nhìn hắn, hắn vẫn như trước đeo kính, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục giảng dạy.

Sau khi kết thúc một tiết, ánh mắt hai người vẫn không chạm nhau, Mạnh Y Miểu ngẫm lại vẫn đuổi theo hắ: “Trầm lão sư…” Mới vừa tan học, trên hành lang không có bóng người, mọi người đều ở trong phòng học trò chuyện, âm thanh trò chuyện vang trời.

Dường như Trầm Nam Thuyền không nghe thấy, bước chân không tạm dừng mà cứ tiến về phía trước.

Mạnh Y Miểu còn muốn kêu, sau đó từ bỏ, bạn ngồi cùng bàn cũng đi ra, nắm lấy cánh tay cô: “Miểu Miểu, đi WC đi.”

“Được.”

Cả ngày hôm đó tinh thần của Mạnh Y Miểu hoảng hốt.

Tiết tự học kết thúc, Trầm Nam Thuyền là chủ nhiệm lớp vốn nên sắp xếp học sinh trực nhật và giao bào về nhà lại không tới, mà nhờ giáo viên lớp bên cạnh làm.

Sau khi mọi người đều tan học, Mạnh Y Miểu đi về phía văn phòng của Trầm Nam Thuyền.

Mạnh Y Miểu gõ cửa, không có ai đáp lại.

“0827, Trầm Nam Thuyền thật sự ở đây sao?”

Mạnh Y Miểu đẩy cửa, cửa không khóa.

Đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng không bật, hoàng hôn chiếu qua lớp kính chiếu đến căn phòng tối tăm, Trầm Nam Thuyền nhắm mắt dựa vào ghế sô pha, nghe được tiếng động liền mở mắt, nhìn thấy cô cũng không có phản ứng gì.

“Chuyện gì?” Trầm Nam Thuyền hỏi.

“Trầm lão sư, em thích thầy.” Mạnh Y Miểu nhìn hắn, hắn nghe vậy chỉ gật đầu, sắc mặt khó lường.

Cô lấy hết can đảm đến bên cạnh Trầm Nam Thuyền, đang chuẩn bị mở miệng, bị bị bắt lấy tay, Trầm Nam Thuyền lôi kéo cô ngồi vào l*иg ngực hắn, giữ lấy mặt cô rồi hôn lên.

Hai thầy trò sau khi tan học không một bóng người hôn nhau trong văn phòng, Mạnh Y Miểu bị hôn đến không thở nổi, cô cảm nhận tay Trầm Nam Thuyền tìm xuống chân váy cô, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua âʍ ɦộ, cô theo bản năng nắm lấy cánh tay Trầm Nam Thuyền.

Trầm Nam Thuyền nhìn ra ánh mắt kháng cự của cô, chưa nói gì đã buông cô ra đứng lên đi đến bàn làm việc, Mạnh Y Miểu bị quăng ở một bên chân tay luống cuống.

“Em chỉ là chưa chuẩn bị tốt tinh thần.” Mạnh Y Miểu khô cằn giải thích.

Trầm Nam Thuyền tỏ vẻ không sao cả cười nói: “Không sao, tôi cũng vừa nghĩ đến, loại người ngây thơ ngoan ngoãn như em không thích hợp để tìm kiếm kí©h thí©ɧ.”

Mạnh Y Miểu còn muốn nói gì đó, Trầm Nam Thuyền đã thu lại nụ cười, Mạnh Y Miểu bị dáng vẻ lạnh lùng của hắn hù dọa.

“Cho nên, sau này cũng không cần nói thích tôi gì đó nữa…” Trầm Nam Thuyền suy nghĩ mở miệng nói tiếp: “Lời nói ngu xuẩn, có khả năng tôi sẽ không nhịn được mà cười ra tiếng.

Mạnh Y Miểu nghe vậy hốc mắt đỏ bừng, cô cố nén nước mắt, lời nói của Trầm Nam Thuyền giống như cô bị vả một cái ngay trước mặt mọi người, trên mặt vừa nóng vừa rát, cô quay đầu đi, Trầm Nam Thuyền nhìn bóng dáng cô, hơn nửa ngày mới thu hồi ánh mắ.

Mạnh Y Miểu nghĩ thầm, nhiệm vụ này ai muốn làm thì làm.

“Cảnh cáo cấp một! Thái độ tiêu cực của ký chủ! Cảnh cảo lần đầu!”

Mạnh Y Miểu mới vừa chạy đến phòng học, hệ thống đã phát ra tiếng cảnh cáo, nhưng hiện giờ cô căn bản không thèm nghe, lòng tự trọng bị làm nhục khiến cô nhịn đến phòng học mới òa khóc.

Hệ thống cảnh cáo trong đầu cô nổ tung, cô ôm lấy đầu, biểu tình thống khổ, nhưng giờ khắc này cô chỉ nghĩ cách phản kháng.

“Làm ơn đi tao không làm được.”

“Cảnh cáo cấp một! Thái độ tiêu cực của ký chủ! Cảnh cảo lần đầu!”

Mạnh Y Miểu cắn răng cản bản không sợ.

“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Khởi động hình thức mạt sát!”

A, căn bản là hù người khác đi.

Âm thanh lạnh băng của máy móc truyền đền, Mạnh Y Miểu cảm giác được không khí xung quanh trong nháy mắt biến mất, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, cô muốn kêu cứu nhưng căn bản không thốt nên lời, tiếng ve mùa hè, tiếng gió, tiếng hoan hô trong sân thể dục truyền đến cô cũng không nghe được, toàn bộ thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh máy móc không ngừng vang lên bên tai.

Mạnh Y Miểu ngã xuống đất, hai mắt trợn tròn nhìn trần nhà, rõ ràng cảm giác được sinh mệnh từng từng trôi đi, cô nghĩ đến Mạnh Tinh Trạch, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến Trầm Nam Thuyền, nghĩ đến khi nhỏ mình được mẹ ôm vào ngực, nghĩ đến ba mang cô đi công viên giải trí chơi, ngựa gỗ xoay tròn phát ra ánh sáng bảy màu, nghĩ đến rất nhiều, cũng như không nghĩ được gì.

Trước mắt cô là một mảng đen nhánh, Mạnh Y Miểu không cam lòng chậm rãi nhắm chặt hai mắt, cô nghĩ so với sinh mệnh, tôn nghiêm chẳng là thá gì, không phải chỉ làm làm đàn ông thôi sao.

0827, tao hận mày…