Chương 2: Khế ước nô ɭệ

“Phản ứng thật là thú vị a.” Khóe miệng Mộ Dung Tuyết gợi lên ý cười, ngón tay cũng bắt đầu trên dưới trừu động, sau đó chậm rãi nằm ở trên người Lâm Nhiên, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ láp hai viên anh đào phấn hồng trước ngực cô.

“A! Đừng…… Không cần liếʍ! Không cần……” Đồng thời kí©h thí©ɧ làm cho đầu óc Lâm Nhiên trở nên có chút hỗn độn, nói chuyện đều có chút lộn xộn, thân thể mềm thành một đống, không dậy nổi một tia sức lực.

Chậm rãi, hoa huyệt Lâm Nhiên phân bố ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, làm thông đạo trở nên vô cùng trơn trượt, Mộ Dung Tuyết cảm thấy đã đến lúc.

“Tiểu khả ái, kế tiếp khả năng sẽ hơi đau, em phải nhịn một chút. Yên tâm đi, chỉ đau một chút, lúc sau liền sẽ rất thoải mái.” Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng mà hôn lên môi Lâm Nhiên, ôn nhu nói.

“Ư ~ ha ~ ư……” Lúc này, ngay cả năng lực nói chuyện Lâm Nhiên cũng đều không có, trong mắt xuất hiện hơi nước, sắc mặt ửng hồng ngước nhìn Mộ Dung Tuyết, trực tiếp làm lửa dục trong Mộ Dung Tuyết tăng lên một phần.

“Tiểu bảo bối, kiên nhẫn một chút.” Mộ Dung Tuyết thở hổn hển, ngón tay đã chạm đến lớp màng kia, sau đó hít sâu một hơi, dùng sức đâm vào.

“A!!”

Lâm Nhiên ăn đau mà kêu một tiếng, mặt lộ vẻ thống khổ, đôi mắt cũng chảy ra vài giọt nước mắt làm Mộ Dung Tuyết cảm thấy một tia đau lòng.

Một dòng máu đỏ thắm theo ngón tay Mộ Dung Tuyết chảy ra, nhìn thấy ghê người, nhưng lại cho Mộ Dung Tuyết có cảm giác thành tựu cùng cảm giác thỏa mãn thật lớn: Như vậy, Lâm Nhiên liền chân chính thuộc về nàng.

“Tiểu bảo bối, lập tức liền không đau!” Mộ Dung Tuyết hôn lên từng giọt nước mắt ở khóe mắt Lâm Nhiên, giọng điệu ôn nhu, ngón tay lại một khắc không ngừng thọc vào rút ra.

Lâm Nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn dần dần chuyển thành kɧoáı ©ảʍ, thân thể cũng trở nên cực kỳ khô nóng, tựa hồ cảm giác chính mình đã lên tới điểm giới hạn nào đó, chờ đợi phun trào.

Cảm giác được biến hóa trong thân thể Lâm Nhiên, Mộ Dung Tuyết đẩy nhanh tần suất thọc vào rút ra, làm cho tiếng rêи ɾỉ của Lâm Nhiên càng trở nên dồn dập hơn.

“A a a!!”

Hai cánh hoa của Lâm Nhiên run rẩy, không ngừng phun ra mật hoa, làm tay Mộ Dung Tuyết bị xối đến ướt đẫm, không ngừng nhỏ giọt xuống ga giường.

Ba ——

Mộ Dung Tuyết đem ngón tay nhẹ nhàng rút ra, phát ra một thanh âm đáng yêu.

“Hô ~ hô ~ hô ~”

Trên mặt Lâm Nhiên toàn là màu ửng hồng sau cao trào, cả người giống như một bãi nước nằm xoài trên giường, bụng nhỏ bằng phẳng bóng loáng hơi hơi phập phồng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, không ngừng mà thở hổn hển.

Hồi lâu sau, Mộ Dung Tuyết cảm giác được sức lực Lâm Nhiên đã khôi phục đến không sai biệt lắm, liền đem còng tay mở ra, đem cô ôm vào phòng tắm.

Lâm Nhiên tắm rửa một cái, Mộ Dung Tuyết cũng không có chuẩn bị quần áo gì cho cô, cô cũng chỉ có thể bọc một cái khăn tắm rồi đi ra.

“Tới, bảo bối, lại đây ngồi.” Mộ Dung Tuyết bảo Lâm Nhiên tới ngồi ở bên người nàng.

Sắc mặt Lâm Nhiên đỏ lên, cúi đầu, chậm rãi đi qua, ngồi ở cách đó không xa.

“Tới, ký vào tờ giấy này đi!” Mộ Dung Tuyết đưa cho Lâm Nhiên một tờ giấy.

“Đây là cái gì?” Lâm Nhiên tiếp nhận giấy, nhìn nhìn.

“Khế ước nô ɭệ?” Lâm Nhiên mở to hai mắt nhìn, có chút không rõ nguyên do.

“Bảo bối, làm nô ɭệ của chị đi, để cả thể xác và tinh thần của em đều chân chính thuộc về chị, chị cũng sẽ dùng tất cả những gì mình có đối xử với em!” Trong ánh mắt Mộ Dung Tuyết lộ ra một tia chân thành, nàng phát hiện chính mình thật sự không thể tự kiềm chế mà si mê Lâm Nhiên, mặc kệ là thân thể của cô, hay vẫn là chính cô.

Tích ——

Độ si mê của mục tiêu nhiệm vụ đạt tới 50, mời tiếp tục nỗ lực.

Thanh âm hệ thống đột nhiên vang lên, làm cho thân thể Lâm Nhiên run lên, nhưng ở trong mắt Mộ Dung Tuyết lại cho rằng Lâm Nhiên đang sợ hãi.

Không đợi Lâm Nhiên nói chuyện, Mộ Dung Tuyết liền ôm lấy cô: “Bảo bối, đáp ứng chị được không, chị thật sự không nghĩ mất đi em!”

Trong lòng Lâm Nhiên một trận rung động, hồi lâu sau, Lâm Nhiên nhẹ nhàng gật gật đầu: “Được!”

Dù sao nhiệm vụ của chính mình cũng là làm nô ɭệ của Mộ Dung Tuyết, cô không muốn lại lần nữa nếm thử mùi vị đau đớn của điện giật.

Khóe miệng Mộ Dung Tuyết giơ lên, quả nhiên tâm tiểu bảo bối của chính mình rất mềm, cũng may vừa rồi mình không dùng thủ đoạn cường ngạnh, nếu không có thể sẽ xuất hiện hiệu quả ứng phó khác.

“Ký đi!” Mộ Dung Tuyết đưa giấy tới trước mặt Lâm Nhiên, ôn nhu nói.

Lâm Nhiên nhìn nhìn nội dung bên trong:

1: Mệnh lệnh của chủ nhân phải vô điều kiện phục tùng.

2: Toàn bộ chính mình đều là của chủ nhân.

3:……

Lâm Nhiên nhìn các điều ước, không có vấn đề gì, cũng liền ký tên của mình lên.

“Được rồi, hôm nay em phải nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai liền bắt đầu huấn luyện chương trình học cho em, biến em trở thành nô ɭệ chân chính của chị.” Mộ Dung Tuyết gợi lên một nụ cười, khi đi đến cửa phòng, lại quay người lại.

“A, đúng rồi, không cần nghĩ cách chạy trốn, bản khế ước này, sẽ làm mọi thủ đoạn tố tụng em có đều mất đi hiệu lực, chị chán ghét người khác phản bội chị!” Trên người Mộ Dung Tuyết tản ra một cổ khí lạnh, lấy ra uy nghiêm nữ vương đứng ở trước mặt cô.

Trong lòng Lâm Nhiên chợt lạnh, đồng thời cũng nảy sinh ra một tia sợ hãi.

“Yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn, chị liền sẽ không đối xử tệ với em, được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.” Mộ Dung Tuyết thay đổi một bộ dạng cười ôn nhu, dứt lời, liền bước ra cửa phòng.

Làm chủ nhân, nhất định phải ở trước mặt nô ɭệ thành lập uy nghiêm tuyệt đối.

Cái trán Lâm Nhiên xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, Mộ Dung Tuyết đi rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có thể trách khí thế Mộ Dung Tuyết quá mức cường đại.

Thời điểm Lâm Nhiên tắm rửa, khăn trải giường cũng đã được đổi mới, Lâm Nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng liền thuận thế nằm xuống, ngay cả bữa tối Mộ Dung Tuyết chuẩn bị cho cô đều không có ăn, liền đi vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Nhiên từ mộng đẹp tỉnh lại, phát hiện chính mình đã không còn ở trong nhà của bản thân.

“Này hết thảy…… Đều không phải mộng a!” Lâm Nhiên xoa xoa cái trán, lẩm bẩm nói.

Lâm Nhiên phát hiện mép giường của mình nhiều hơn một bộ quần áo, mặt trên còn có một tờ giấy: Chào buổi sáng! Mặc xong quần áo thì đi xuống dưới ăn cơm đi.

Lúc này, Lâm Nhiên vẫn còn ở trong trạng thái lõa lộ, từ ngày hôm qua bị đưa đến nơi này, sau đó cô không hề mặc qua bộ quần áo nào.

Lâm Nhiên cầm lấy quần áo nhìn nhìn, nháy mắt liền đen mặt, này hoàn toàn chính là trang phục tình thú a, hơn nữa ngay cả đồ lót đều không có!

Áo trên có in hình một con chó nhỏ, là loại rất ngắn, ngắn đến mức chỉ có thể miễn cưỡng che khuất bộ ngực, lộ ra cái bụng tuyết trắng, bóng loáng của Lâm Nhiên.

Còn lại phía dưới là một cái váy ngắn màu xanh da trời, còn có một đôi tất chân dài màu trắng.

Lâm Nhiên mặc đồ xong, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên đỏ bừng, thật sự là quá lộ liễu! Mấu chốt là không có đồ lót, khiến cho hai viên anh đào của cô như ẩn như hiện, hơn nữa váy thực ngắn, hơi không chú ý liền sẽ lộ ra.

Mộ Dung Tuyết thế nhưng còn chuẩn bị cho cô một đôi giày cao gót màu trắng, gót giày ước chừng cao bảy tám centimet!

Tuy rằng cô chỉ cao hơn một mét sáu một chút, nhưng trước kia cô chưa từng đi qua giày cao gót, càng không cần phải nói là cao như vậy! Này Mộ Dung Tuyết, thật đúng là thú vị a!

Lâm Nhiên cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng tắm rửa mặt, đơn giản rửa mặt xong, liền đi xuống lầu.

Lúc này cô mới phát hiện chính mình đang ở giữa một cái biệt thự ba tầng rộng vài trăm mét vuông, mà Mộ Dung Tuyết cũng sớm ngồi ở phòng khách chờ đợi chính mình.