Chương 7
Gần nửa năm, Trần Thúy Phương cũng đã kéo độ hảo cảm của Triệu Tố Quỳnh đến 90, chỉ có điều, độ hảo cảm giống như bị chặn lại vậy, có kéo như thế nào cũng không hề tăng thêm một chút nào.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn tranh thủ thời gian Triệu Tố Quỳnh đi học, chạy đến nhà tiểu bạch thỏ Lâm Yến Nhi dạy kèm, nhận được vô hạn sùng bái của cô bé, còn được trên dưới nhà họ Lâm hết lòng khen ngợi. Duy nhất một điều khiến Trần Thúy Phương đau đầu chính là - độ hảo cảm của Lâm Yến Nhi cư nhiên cũng vững vàng mà dừng lại ở mức 90. Cứ như vậy thì cô phải làm thế nào đây!
“Alo, Thúy Phương! Chị đang ở công ty sao?”
“Quỳnh, chị ở công ty. Tắm rửa xong cứ ở nhà chờ chị, chị xong việc sớm sẽ về ngay.”
“Được, em biết rồi. Nhớ chị nhiều. Moahhh.”
Ngắt điện thoại xong, hai gò má của Triệu Tố Quỳnh vẫn còn hơi nóng, nửa năm này cô nàng vẫn ở nhà trọ của Trần Thúy Phương, ban ngày đến trường đi học, buổi tối cả hai cùng ôm nhau ngủ, mỗi ngày đều bình thản mà hoàn mỹ trôi qua như vậy. Ngoại trừ…
Đứng trong phòng làm việc của mình, nhớ lại ngày cô thuyết phục được cha Trần, sau khi tốt nghiệp Trần Thúy Phương đã từng bước tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Trần. Tập đoàn Trần thị là tập đoàn có quy mô toàn quốc, so với tập đoàn Triệu thị còn lớn hơn gấp ba lần. Mà đời trước nguyên chủ đối với việc kinh doanh không có hứng thú, dùng toàn bộ chỉ số thông minh kinh người của mình vào việc nghiên cứu vật lý, còn chưa kịp phát huy hết tài hoa đã bị Triệu Tố Quỳnh chọc tức đến mức tái phát bệnh tim mà chết. Xuyên qua cửa kính trong suốt có thể quan sát được hơn phân nửa thành phố này, rốt cục cô cũng cảm nhận được cảm giác nắm được quyền lực trong tay, cũng hiểu được tại sao những người khác lại hao tổn tâm cơ để lấy được vị trí này.
Từng bước một, khiến cho Triệu Tố Quỳnh chậm rãi mất đi mọi thứ, như vậy, nguyên chủ đã chết, cô có hài lòng không?
Hệ thống: Thân thiện nhắc nhở, kí chủ đang có khuynh hướng hắc hóa, điều này không tốt đối với việc hoàn thành nhiệm vụ nha.
Trần Thúy Phương: Hệ thống, vui lòng câm miệng.
Vì thế, sau khi bị hệ thống quấy rầy đến phát bực, lúc trở về cô liền bế Triệu Tố Quỳnh đặt lên bàn mạnh mẽ trêu chọc, lại ở trên giường thay đổi vài tư thế gây sức ép đến nửa đêm. Làm cô nàng mệt đến mức ngay cả một ngón tay cũng không nâng nổi, giọng nói mềm mại có chút suy yếu:“Thúy Phương, ngày mai là sinh nhật mẹ em, em phải về nhà một chuyến.”
Cô hôn nhẹ lên môi Triệu Tố Quỳnh, có thể là vì vừa mới trải qua một trận cuồng phong bão táp, nụ hôn này cực kỳ dịu dàng triền miên,“Đi đi.”
Đợi sau khi cô nàng ngủ say, Trần Thúy Phương mới gửi đi một tin nhắn. Trò chơi rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.
Mùa xuân mặc dù se lạnh, cũng sẽ có một ngày nắng hiếm hoi.
Cô nắm tay Lâm Yến Nhi, dẫn cô bé đi công viên trò chơi. Xem hết nội dung câu chuyện, tất nhiên Trần Thúy Phương biết tính tình Lâm Yến Nhi giống như trẻ con, thích đến công viên trò chơi nhất, còn đặc biệt thích một thứ mà đa phần nữ sinh rất thích: Ngồi vòng đu quay khổng lồ.
Lúc ngồi vào khoang của vòng đu quay, trong mắt Lâm Yến Nhi lóe ra tia vui vẻ ngay cả người mù cũng có thể nhìn thấy.
Thời điểm vòng đu quay tiến đến điểm cao nhất, cô cầm lấy tay Lâm Yến Nhi, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, trong mắt chứa chan tình cảm nồng đậm không thể bỏ qua:“Yến Nhi, chị thích em. Em có nguyện ý làm người yêu của chị không?”
Đối với Lâm Yến Nhi bây giờ mà nói, hạnh phúc tới quá bất ngờ. Cho tới bây giờ cô bé chưa từng nghĩ đến chị gái ưu tú như thế sẽ thích một người quá mức bình thường như mình, tâm tình thầm mến rối rắm của Lâm Yến Nhi rốt cuộc cũng đã có thể thổ lộ. Nước mắt liền không nhịn được rơi xuống, nói chuyện cũng lắp bắp “Em, em, em cũng thích chị!”
Ôm chặt Lâm Yến Nhi vào trong ngực, cô thật sự rất muốn khóc, lãng mạn đến như vậy rồi mà độ hảo cảm còn không tăng là sao hả?! Cứ dừng ở 90 rốt cuộc là muốn bản thân làm đến mức nào nữa chứ!
Đột nhiên Trần Thúy Phương nghĩ tới một chuyện: Hệ thống, có thể giúp tôi một chút không?
Hệ thống: Bản hệ thống cực kỳ vui vẻ giúp đỡ, kí chủ cần hỗ trợ việc gì?
Trần Thúy Phương: Liệu có thể, ừm. Nếu được thì, có thể đột nhiên tạo nên tình huống trục trặc máy móc gì đó làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm đến tính mạng không?
Hệ thống: Kí chủ, hành vi này thật sự quá xấu xa! Nhưng mà bản hệ thống thích! Kí chủ xin hãy chuẩn bị, 3, 2, 1, bắt đầu!
Vòng đu quay khổng lồ đột nhiên chấn động kịch liệt, cảm giác như sắp rơi xuống làm cho vô số người la hét hoảng loạn. Lâm Yến Nhi cho rằng mình sắp chết, trong lòng vô cùng sợ hãi, hiện giờ cô bé chỉ có thể cảm nhận được l*иg ngực ấm áp đang ôm lấy mình, còn có từng câu an ủi:“Đừng sợ, có chị ở đây rồi.”
Đột nhiên trái tim không còn thấy sợ hãi nữa, vào giờ phút này, người mình thầm mến vừa mới nói thích bản thân, còn hết sức trấn an khiến Lâm Yến Nhi cảm giác an toàn vô hạn. Cô bé vươn tay, gắt gao ôm chặt Trần Thúy Phương, giống như ôm lấy toàn bộ thế giới.
Hệ thống: Chúc mừng kí chủ, độ hảo của mục tiêu Lâm Yến Nhi đã đạt mức 100, nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành!
Vòng đu quay khổng lồ chậm rãi ngừng lại, vừa mới trải qua khoảnh khắc sống chết, mọi người đều ôm nhau mà khóc, tin rằng trải qua lần trải nghiệm này, tình cảm của mọi người nhất định càng thêm sâu sắc. Cô lấy khăn tay ra cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt Lâm Yến Nhi, hôn lên đôi mắt ướt sũng của cô bé, trong mắt lộ ra vẻ cưng chiều “Đi thôi.”
Không ngờ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người có thể coi là tình địch – Hội trưởng dịu dàng Lê Mai Mai.
Cô ta đang dắt tay một đứa trẻ tầm 4 tuổi, bàn tay còn lại đang gắt gao siết chặt, gân xanh hiện rõ, biểu tình dịu dàng thường ngày bị một tầng lạnh lùng thay thế.
Tác giả bộ này là ai vậy ạ?