Chương 41

Mấy năm nay, Thượng Khả vẫn luôn lưu ý động tĩnh của Phong gia, trải qua một khoảng thời gian suy yếu bây giờ cuối cùng cũng đã ổn định lại, nhưng do tổn thất quá lớn, nên cho dù là thế lực bên chính giới hay là bên thương giới, đều đã giảm sút mạnh, đang đứng trong giai đoạn biến chuyển gian nan, về phương diện tài chính đặc biệt khó khăn.

Hiện tại Thượng Khả đem tin tức này nói cho Phong Tuyển biết, là vì muốn giúp hắn có thể danh chính ngôn thuận mà trở về gia tộc. Nếu chờ đến lúc Phong gia một lần nữa quật khởi trở lại mới trở về, khó tránh khỏi có chút xu nịnh, vô cớ dẫn đến bàn tán của mọi người.

Công ty "Mr.bruin" của hai người phát triển không tồi, tuy rằng so với những công ty lớn khác thì hơi kém một chút, nhưng mấy ngàn vạn vẫn huy động ra được.

Phong Tuyển nhìn Thượng Khả nói có được tin tức liên quan đến Phong gia, trầm mặc hồi lâu. Cách xa mười năm, hắn đối với chuyện về thân thế của mình đã sớm không còn chấp nhất, bởi vì hắn có Khả Khả, có vợ chồng Fergus, ở đây chính là nhà của hắn.

"Khả Khả, bọn họ thật sự là người nhà của tớ sao?" Phong Tuyển chần chờ hỏi. Kỳ thật chuyện hắn muốn hỏi cũng không phải là cái này, Thượng Khả nếu đã nghiêm túc mà nói cho hắn biết, thì chứng minh rằng cậu đã xác nhận qua nhiều phương diện khác nhau rồi.

"Đi xem thử không phải sẽ biết sao?" Thượng Khả mỉm cười nhìn hắn.

Phong Tuyển nhìn nụ cười của cậu, nỗi lòng dần dần bình tĩnh lại, cười nói: "Vừa lúc được nghỉ, chúng ta đi Z quốc nghỉ phép luôn nha?"

"Được a." Thượng Khả hiện giờ được tính là nửa nhân viên tạm thời của ZF, việc xuất ngoại cần phải đệ trình đơn xin phép, nhưng mà lấy tuổi tác và biểu hiện trong mười năm nay của cậu, muốn đơn xin được thông qua hẳn là không khó.

"Vậy ngủ đi!" Phong Tuyển đem notebook đặt lên tủ đầu giường, kéo Thượng Khả tiến vào ổ chăn mềm mại.

"Ngủ thì ngủ, không cho phép làm chuyện khác." Thượng Khả nghiêm chỉnh nói.

Phong Tuyển ôm lấy eo cậu, thấp giọng nói: "Khả Khả, quan hệ bây giờ của chúng ta là gì?"

"Người nhà, vẫn luôn như vậy." Thượng Khả trả lời.

"Anh em là người nhà, vợ chồng cũng là người nhà." Rốt cuộc là anh em hay là vợ chồng, việc ấy cần phải xác minh một chút mới biết được.

Thượng Khả dám dùng ngón chân thề luôn, chỉ cần cậu nói rằng bọn họ là vợ chồng, tên nhóc này lập tức sẽ nhào tới, cho nên cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu.

"Chúng ta cũng chưa kết hôn, vợ chồng cái gì?"

"Vậy chờ tới lúc tớ mười tám tuổi, chúng ta đi kết hôn nha?" Phong Tuyển cảm thấy đề nghị này thật sự quá tuyệt vời. E quốc mười mấy năm trước cũng đã thông qua luật cho phép đồng tính kết hôn rồi, vì thế tuy rằng Phong Tuyển cũng đã rối rắm một đoạn thời gian, nhưng cuối cùng vẫn rất tự nhiên mà tiếp nhận.

"Tuyển Tuyển, cậu còn quá nhỏ." Tuổi trẻ, xúc động, đối với bất cứ chuyện gì mới mẻ đều ôm nhiệt tình rất lớn.

Thượng Khả cũng không dám chắc phần tình cảm này có thể kéo dài bao lâu, rốt cuộc cậu cũng đã trải qua mấy thế giới với người này, cho dù là tình cảm thâm sâu cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi. Huống chi cậu còn mang nhiệm vụ trên người, lúc nào cũng có khả năng sẽ chết đi. Cùng Phong Tuyển sinh hoạt mười năm này, cậu rất vui vẻ. Cho dù là kết hôn hay không kết hôn, cũng không quan trọng nữa.

"Cậu cũng chỉ lớn hơn tớ 1 tuổi mà thôi." Phong Tuyển xoay người ngăn cậu lại, nhướng mày nói, "Hơn nữa ngoại trừ tuổi tác ra, cậu còn có chỗ nào lớn hơn tớ?"

Thượng Khả bị hắn không có ý tốt mà cọ mấy cái, âm thầm cắn răng. Tên nhóc này nhìn thành thục vậy thôi, chứ thật ra bản chất vẫn là một tên nít ranh thích khoe khoang!

"Tránh ra, nếu không muốn bị tớ đuổi ra ngoài, thì phải thành thật một chút cho tớ!" Thượng Khả tức giận mà đá đá hắn.

Ah, thẹn quá hoá giận sao, quả nhiên không nên chọc cậu ấy quá ha? Phong Tuyển tự mình kiểm điểm lại mình.

Thượng Khả thấy hắn bất động, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.

Nhưng hiển nhiên là cậu yên tâm quá sớm, đối với một con sói đói vừa mới khai trai mà nói thì bất luận thời điểm nào đều không thể buông lơi cảnh giác. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Thượng Khả lại bị người nào đó lăn qua lăn lại ăn không chừa chút thịt vụn nào luôn.

Cuối cùng kết quả là, Phong Tuyển lại lần nữa bị Thượng Khả vô tình mà ném ra khỏi phòng -- kể cả qυầи ɭóŧ của hắn, áo mưa và thuốc bôi trơn cũng bay theo, mặc cho thủ đoạn gian dối của hắn cũng không thể tranh thủ được quyền lợi đồng sàn cộng chẩm (*) cùng Thượng Khả.

(* chung gối chung giường)

Vài ngày sau, đơn xin xuất ngoại của Thượng Khả được thông qua, sau đó cùng Phong Tuyển làm thủ tục xong xuôi, chuẩn bị đi đến Z quốc. Nhưng vào ngày đăng ký, Thượng Khả lâm thời nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, chỉ có thể nói xin lỗi Phong Tuyển: "Cậu cứ đi trước đi, tớ còn chút việc phải xử lý, tối nay sẽ đi Z quốc tìm cậu."

"Chuyện gì? Tớ chờ cậu." Phong Tuyển biết Thượng Khả có việc gạt hắn, nhưng hắn cũng không truy hỏi, lúc Khả Khả muốn nói, thì sẽ nói cho hắn biết.

"Bằng hữu cần tớ hỗ trợ." Thượng Khả đẩy đẩy Phong Tuyển đi, thúc giục nói, "Sắp đăng ký rồi, cậu mau đi đi. Nhiều nhất là hai ba ngày thôi tớ sẽ đi Z quốc họp mặt với cậu."

Phong Tuyển chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn tạm biệt Thượng Khả, một người trầm mặt thông qua kiểm tra an toàn.

Thượng Khả nhìn hắn đi đăng ký, sau đó xoay người chạy tới địa điểm tập kết. Mấy năm nay cậu đã phối hợp với cảnh sát, tham dự mấy chục lần hành động truy kích tội phạm. Cậu chủ yếu phụ trách sưu tập tình báo, chọn đọc tài liệu theo dõi, loại trừ dần dần tin tức, theo thời gian trôi qua, kỹ thuật máy tính của cậu cũng đang không ngừng tiến bộ, tuy rằng không như Phong Tuyển tiến bộ nhanh đến vậy, nhưng cũng có không ít kinh nghiệm thực chiến.

Cho nên đối với việc điều động thực hiện nhiệm vụ, cậu đều không nói câu oán thán nào, bởi vì bọn họ đã từng hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không quấy rầy vợ chồng Fergus và Phong Tuyển.

Thượng Khả đã sớm biết rằng nhiệm vụ lần này chắc chắn có liên quan đến Dabimu, đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu quyết định xuất ngoại với Phong Tuyển. Cỗ thế lực này dưới sự tính kế của cậu dần dần sụp đổ. Chỉ còn sót lại một ít thế lực, đang chuẩn bị cuộc phản công cuối cùng. Bọn họ từ đội buôn lậu, biến thành phần tử khủng bố, bắt đầu tác loạn khắp nơi.

Chỉ trong vòng năm sáu ngày, đã cướp bóc hai ngân hàng, gϊếŧ chết hơn mười người, phá huỷ nhiêu toà nhà lớn thuộc ZF.

Nhiệm vụ của Thượng Khả chính là lợi dụng kỹ thuật internet, tìm ra vị trí nhóm người này.

Trong đội kỹ thuật viên, Thượng Khả là nhỏ tuổi nhất, nhưng thực lực lại mạnh nhất. Năm đó lúc cậu vừa mới tham gia nhiệm vụ, không ít người đều bị tuổi tác cùng với trình độ máy tính siêu cao không phù hợp lứa tuổi của cậu làm cho khϊếp sợ.

"Bắt được tín hiệu di động của một trong số những người đó." Thượng Khả thần sắc trầm ổn, ngón tay múa may, như một vị chỉ huy ưu tú khống chế toàn cục, "Đang đi dọc theo đường lớn X về phía đông, phía trước là......"

Nhóm hình cảnh căn cứ vào manh mối mà cậu cung cấp nhanh chóng hành động.

Thượng Khả một bên chọn đọc bản đồ, một bên phân tích mục đích địa điểm của đối phương, đang trong lúc mấu chốt, thanh âm cậu đột nhiên dừng lại.

"Làm sao vậy?" Lowen nghi hoặc nhìn về phía cậu.

Thượng Khả sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Hướng bọn họ đi, cách công ty của cha mẹ nuôi cháu chỉ có năm dặm (*)."

(* Theo Dặm TQ: 1 dặm = 0.5 km = 500 m)

Lowen biểu tình cũng biến đổi, lập tức gọi điện thoại triệu tập cảnh lực, đi đến trước office building của Mr.bruin.

Thượng Khả nhìn thời gian, hiện tại là buổi chiều hơn 4 giờ, vợ chồng Fergus chắc chắn đang còn ở công ty.

Cậu gọi điện thoại cho vợ chồng Fergus, không ai nghe, sau đó lại gọi vào điện thoại công ty, mới vang ba tiếng đã được người tiếp nhận.

"Tôi là Bru......" Mới vừa nói xong câu đó, lập tức nghe đươc bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm xa lạ: "Xin chào, Bru."

Động tác của Thượng Khả cứng đờ, mở loa lên.

"Những năm gần đây, cảm ơn cậu đã " chiếu cố ", chúng tôi luôn khắc ghi trong tim." Người nọ phát ra một trận cười quỷ dị, "Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội để tâm sự với cậu."

"Các người muốn làm gì?" Thượng Khả hỏi.

"Cha mẹ nuôi của cậu, còn có mấy chục công nhân đều nằm trong tay chúng tôi." Người nọ tiếp tục nói, "Nếu muốn cứu bọn họ, thì phải cùng chúng tôi gặp mặt. Đúng rồi, nhớ mang theo tên anh em Ian của cậu đi cùng."

"Ian xuất ngoại, tạm thời không đến được."

"Ha hả, không đến được? Vậy thôi, trước tiên cậu cứ đến đây đi đã." Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.

Thượng Khả nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tín hiệu di động đáng lẽ đã bắt được bây giờ biến mất không dấu vết, nhóm người này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, mục tiêu chính là cậu và Phong Tuyển, chỉ không nghĩ tới sẽ liên lụy vợ chồng Fergus và các công nhân khác trong công ty.

Lowen vỗ vỗ vai cậu, an ủi nói: "Đừng gấp, chúng ta sẽ cứu người nhà của nhóc ra ngoài." Thượng Khả cũng không tin lắm, từ phương thức hành sự không hề cố kỵ của đối phương mà nói, nếu không tính đồng quy vu tận (*), chính là đã làm tốt chuẩn bị an toàn cho mình.

(* ôm nhau chết trùm ~~~)

Đoàn người vội vàng chạy tới toà nhà Mr.bruin, nơi đó đã bị cảnh sát phong tỏa.

Hai bên đã thương lượng mấy lần, đạo tặc chỉ có một yêu cầu: đưa Thượng Khả đến trao đổi con tin, nếu không tới, cứ cách mười phút sẽ gϊếŧ một người.Cảnh sát đã yêu cầu bọn họ phóng thích vài con tin, nhưng bọn họ không để ý tới.

Tỉ lệ phạm tội của E quốc từ trước đến nay rất cao, chỉ là Thượng Khả không nghĩ tới loại chuyện này lại phát sinh trên người mình. May mắn duy nhất bây giờ của cậu chính là đã đưa Phong Tuyển xuất ngoại.

Mắt thấy thời gian đạo tặc quy định càng ngày càng gần, Thượng Khả rốt cuộc mở miệng nói: "Để cho cháu đi đi."

"Không được." Lowen lập tức phủ quyết. Ai cũng biết, chỉ cần cậu đi, chắc chắn sẽ không về được.

"Nếu cháu không đi, sẽ có người vô tội phải bỏ mạng."

"Cho dù nhóc có đi, chưa chắc bọn họ có thể an toàn mà trở ra." Lowen nói thẳng không chút cố kỵ, anh đã quá rành thủ đoạn của nhóm người này, tuyệt đối tàn nhẫn độc ác.

"Ít nhất còn có hy vọng mà không phải sao?" Thượng Khả sờ điện thoại trong túi, ánh sáng loé lên trong đôi mắt đen tối.

Lowen không nghĩ tới cậu đứng giữa thời điểm như vậy, mà còn có thể bình tĩnh đến thế.

"Thám tử Lowen, cháu tin tưởng mọi người." Thượng Khả nhìn anh lộ ra một nụ cười ôn hòa, ánh sáng trong mắt lưu động, lộ ra vài phần cơ trí.

Lowen nhìn thấy nụ cười của cậu, vừa kinh ngạc lại vừa chua xót. Nhóc con này vì giúp bọn họ nên đã cống hiến rất nhiều, bây giờ bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nhóc đi chịu chết. Đám kia người sở dĩ tìm Thượng Khả, xét cho cùng cũng là vì cậu đã trợ giúp cảnh sát làm tan rã thế lực của bọn họ.

"Các người đã quyết định xong chưa?" Đối phương lại gọi điện thoại tới.

"Tôi đi." Thượng Khả bình tĩnh mà trả lời.

Dưới ánh nhìn chăm chú của một đám hình cảnh, một mình Thượng Khả đi về phía toà nhà, bước đi vững vàng, không có chút sợ sệt nào.

Lowen thầm mắng một tiếng, phân phó thủ hạ mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị đột kích và nghĩ cách cứu viện.

Thượng Khả đi vào thang máy, ấn tầng 10. Cửa thang máy vừa mới khép lại, di động của cậu liền reo lên, lấy ra nhìn, là Phong Tuyển.

"Khả Khả, đã 5 ngày rồi, sao cậu còn chưa tới đây?" Trong thanh âm của Phong Tuyển lộ ra vài phần bất mãn.

Thượng Khả một bên nhìn chăm chú vào con số không ngừng tăng lên, một bên trả lời: "Xin lỗi, bên này có chút vội, chắc phải qua mấy ngày nữa mới đi được."

"Vậy cậu nhanh lên nha, tớ rất nhớ cậu." Dừng một chút, sau đó lại nói, "Đúng rồi, tớ đã nhận lại cha mẹ rồi."

"Bọn họ đối với cậu có tốt không?"

"Khá tốt." Phong Tuyển do dự một chút, nói, "Khả Khả, Phong gia hiện tại có chút khó khăn, tớ muốn giúp bọn họ một chút. Ngoại trừ tình thân không nói đến, lấy Phong gia làm tiền đề để phát triển, tớ cảm thấy đây cũng là một đầu tư không tồi."

"Cậu muốn là được" Thượng Khả cười nói, "Lúc trước tớ đã gửi ba ngàn vạn đến tài khoản của cậu rồi đó, nếu thiếu, cứ nói cho tớ biết."

"Khả Khả, tớ yêu cậu!" Khả Khả đối với quyết định của hắn, vẫn luôn tin tưởng vô điều kiện.

"Đinh" một tiếng, thang máy tới rồi.

Thượng Khả cúp điện thoại, nhìn cánh cửa thang máy dần dần mở ra, thấp giọng nói: "Tớ cũng yêu cậu."

"Yo~, nhìn xem đây là ai?" Một người đàn ông đầu trọc lốc nhìn Thượng Khả đi vào phòng, cười tà.

Mấy người khác cũng vây lại, chuẩn bị lục soát người Thượng Khả. Thượng Khả lui ra sau một bước, kéo áo khoác mình lên, lộ ra cái eo quấn đầy thuốc nổ.

Mấy người kia vừa thấy, sắc mặt đại biến.

Thượng Khả nhìn thấy phản ứng của bọn họ, lập tức biết ngay bọn họ không tính đồng quy vu tận cùng mình.

"Mày không muốn sống nữa hả?" Tên đàn ông đầu trọc lốc giơ súng nhắm vào cậu, phẫn nộ chất vấn. Từ trước đến giờ gã còn chưa gặp được tên chết tiệt nào dám lấy bom cột lên người mình mà đi trao đổi con tin đâu! Không thể hảo hảo mà thương lượng tình cảm với nhau hay sao?

"Các người sẽ để tôi sống mà trở về sao?" Thượng Khả nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, sau đó kéo một cai ghế ra, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng vào vợ chồng Fergus và mấy người khác ở cách đó không xa, xác định bọn họ không bị thương quá nặng, mới thoáng yên tâm.

Trước đó khi mà cậu đề nghị việc buộc bom vào người thì tất cả mọi người dùng đều dùng ánh mắt "Nhóc điên à" mà nhìn cậu. Bọn họ không biết trong binh pháp có một chiêu gọi là "Cắt đứt đường lui lại thoát ra" sao.

Nếu nhóm người này muốn đồng quy vu tận với cậu, thì chỉ cần cậu đặt chân vào toà nhà này thôi đã nắm chắc rằng là một đi không trở lại, những người khác cũng chỉ có thể chôn cùng cậu. Nếu bọn họ đã bày ra kế hoạch chạy trốn, vậy thì cậu quấn bom lên người, là có thể uy hϊếp tính mạng của bọn họ, trước khi rời khỏi toà nhà này, bọn họ chắc chắn không dám tùy tiện manh động.

"Tôi không có ý gì hết" Thượng Khả thả lỏng tứ chi dựa vào ghế, bình tĩnh nói, "Tôi chỉ muốn đảm bảo mọi người trong toà nhà này được an toàn mà thôi. Chỉ cần mọi người an toàn, các người sẽ nhìn thấy tôi bị nổ thành pháo hoa."

"Tao không tin bom trên người mày là bom thật." Đầu trọc lốc gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của cậu, không buông tha bất cứ tia biến hóa nào.

"Ông có thể thử xem." Thượng Khả mở rộng tay, một bộ dáng tuỳ người xử lí.

Hơn mười người đạo tặc hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì mới tốt.

Một lát sau, đầu trọc lốc hung hăng nói với cậu: "Mày giỏi. Đem di động cùng với các thiết bị thông tin khác giao hết ra đây!"

Bọn họ không dám tùy ý lại gần, bởi vì bọn họ đều biết thân thủ của Thượng Khả không tồi, nếu không cẩn thận mà đem bom kíp nổ, thật là bi kịch.

Thượng Khả rất nghe lời đem di động của mình ném cho bọn họ, sau đó lục trong quần áo, túi tiền và ống quần, còn đem giày cởi ra luôn cho bọn họ nhìn, ý bảo trên người đã không còn đồ vật gì hết.

Bọn họ không biết rằng, lúc đi vào văn phòng, Thượng Khả đã kích hoạt Sâu nhảy nhảy trong điện thoại, lan truyền vào di động của bọn họ. Thiết bị theo dõi trong toà nhà tuy rằng bị hủy, nhưng thông qua di động của bọn họ, hình cảnh bên ngoài có thể dễ dùng mà nghe lén các hành động tiếp theo bọn họ muốn làm.

Bên ngoài toà nhà, một người kỹ thuật viên đang ở sử dụng notebook Thượng Khả lưu lại.

Bọn họ nghe được đoạn đối thoại giữa Thượng Khả cùng bọn đạo tặc, trong lòng vừa bội phục, lại vừa chảy mồ hôi lạnh thay cậu. Một nam sinh mười bảy, mười tám tuổi, đối mặt với một đám đạo tặc vô cùng hung ác, vậy mà còn có thể trấn định như thế, thật không biết cậu lấy dũng khí ấy từ đâu ra?

"Nói một chút đi, tiếp theo các người muốn làm cái gì?" Thượng Khả hỏi.

"Việc này không cần mày lo lắng." Súng trên tay đầu trọc lốc vẫn chưa buông xuống, tựa hồ đang tìm góc độ tốt để xạ kích.

"Tôi không phải lo lắng, mà là tất cả mọi người đều nhàn rỗi như vậy, dù sao cũng phải tìm chút việc để gϊếŧ thời gian mà nhỉ." Thượng Khả cười nói, "Nếu các người không có lời gì để nói, vậy thì không bằng nghe tôi nói vài câu được không?"

Cái gì gọi là "Tất cả mọi người đều nhàn rỗi như vậy"?! Người bên trong lẫn bên ngoài toà nhà đều mang vẻ mặt hắc tuyến.

"Mày muốn nói cái gì?" Đám đạo tặc hoàn toàn không ý thức được, quyền chủ động của bọn họ đã hoàn toàn bị tên nhóc mười bảy, mười tám tuổi trước mặt này nắm giữ.

"Tôi và các người giao thủ rất nhiều năm, rốt cuộc cũng tìm được không ít tin tức của các người, chỉ sợ ngay cả các người cũng không thể tưởng tượng được đâu."

"Vậy thì sao?" Đầu trọc lốc lạnh lùng nói, "Bây giờ thế lực của Dabimu đã sụp đổ, tin tức của mày, đối với tụi tao đã không còn chút ý nghĩa nào nữa đâu."

"Phải không?" Thượng Khả tiếc nuối nói, "Tôi còn tưởng rằng các người sẽ có hứng thú với số tiền mà lão đại các người đã ẩn tàng kia chứ?"

"Cái gì?" Trong mắt vài tên đạo tặc sáng ngời.

Dabimu đã bị bắt giam, cả đời này cũng chẳng thể ra tù, nhưng trên tay ông ta xác thật còn cất giấu một số tiền, nhưng không ai tìm được.

"Mày biết kia số tiền được giấu ở đâu hả?"

"Đương nhiên." Thượng Khả dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình, "Tôi biết rõ."

Đầu trọc lốc cười lạnh: "Mày tưởng tao sẽ tin vào lời nói dối kém cỏi này hay sao? Nếu mày biết, chỉ sợ đã sớm nói cho bọn cảnh sát rồi, còn chờ tụi tao tới lấy chắc?"

"Tôi là một hacker, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ chừa lại cho mình một đường lui." Thượng Khả thong dong tự nhiên, "Tôi muốn dùng mạng mình đổi lấy mạng của người nhà tôi, còn số tiền kia sẽ dùng để đổi mạng của tôi, sao? Các người cảm thấy giao dịch này thế nào?"

Đầu trọc lốc nhìn chăm chăm Thượng Khả không chớp mắt, thấy người nọ vẻ mặt bình tĩnh, không có chút biểu hiện chột dạ nào.

Gã lại hỏi: "Cụ thể có bao nhiêu tiền?"

"Tôi cũng không chắc lắm, nhưng ít ra có từng này số." Thượng Khả vươn năm ngón tay, đơn vị là "Trăm triệu".

Nếu cậu nói ra một con số chuẩn xác, đạo tặc có lẽ sẽ không tin tưởng, nhưng hiện tại, bọn họ động tâm rồi.

Người bên ngoài toà nhà nghe được, hầu như đều hoài nghi Thượng Khả có thật sự biết nơi cất giấu số tiền kia hay không. Giọng điệu của cậu thật sự quá trấn định, quá có sức thuyết phục.

Trải qua một phen bàn luận, đạo tặc cuối cùng kí kết hiệp nghị với Thượng Khả. Cùng lúc đó, người tiếp ứng cho bọn họ cũng tới.

Mỗi người trong nhóm đạo tặc mang theo một người con tin, từ thang máy khoang chứa hàng xuống đến bãi đỗ xe ngầm.

Ban đầu bọn hắn muốn đem Thượng Khả và mọi người gϊếŧ hết, nhưng bây giờ kế hoạch có biến đổi, cuối cùng vẫn quyết định chờ sau khi cầm được số tiền kia, mới đi xử lý Thượng Khả. Còn về những người khác, gϊếŧ hay không cũng không sao cả.

Hình cảnh vây quanh canh giữ ở bên ngoài, nhưng trong tay bọn hắn có con tin, nên không dám tùy tiện hành động.

Đạo tặc đi lên hai chiếc xe thương vụ, đa số người đều ngồi ở xe đầu tiên, chỉ chừa lại hai người trông giữ Thượng Khả và vợ chồng Fergus. Hết cách rồi ai bảo trên người cậu ta có quấn bom làm chi?

Xe đi tới đường lớn, đạo tặc dựa theo ước định, ngoài trừ mang theo vợ chồng Fergus thì những người khác đều thả hết.

Thượng Khả cũng biết bọn hắn sẽ không dễ dàng thả cha mẹ nuôi của cậu ra, cần phải suy nghĩ biện pháp khác mới được.

Lowen nhìn đám đạo tặc lái xe nghênh ngang mà đi, lập tức bắt đầu bố trí nhiệm vụ một lần nữa.

Thượng Khả trong nhiệm vụ mà tất cả mọi người cho rằng là cửu tử nhất sinh không chỉ cứu thoát phần lớn con tin ra ngoài, mà còn vì bản thân mình tranh thủ một đường sinh cơ (đường sống).

Từ khi cậu đề nghị quấn bom lên người mình, đến khi cậu đàm phán với đám bắt cóc, chỉ ngắn ngủn mấy chục phút đã nghĩ ra kế sách khẩn cấp, trong đó đã thể hiện ra trí tuệ hơn người và tố chất tâm lý cường đại của mình, không khỏi làm cho mọi người kinh ngạc cảm thán.

Lowen làm hình cảnh đã nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp được tên nhóc nào đặc biệt như thế. Trong lòng anh đột nhiên sinh ra một loại ý niệm, lần này Thượng Khả tất nhiên có thể bình an mà trở về.

~~~~~~~~~~~~~~

Editor có lời muốn nói: ai ui tay của tui ~T_T~ chương này dài quá mấy thím ợ. Lại đây xoa bóp cho bổn đại gia nào mấy mỹ nhân ~~~~~ * cười râm*