Chương 133.2

Tuy rằng có nguyên tố Thủy phòng hộ, nhưng theo tinh thần lực tiêu hao, tác dụng phòng hộ cũng càng ngày càng nhỏ, cậu chuyên tâm cứu viện, lại không nhận ra mình đã bị thương nặng như vậy.

Lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu khe khẽ, Thượng Khả ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy xung quanh lác đác một đám sinh vật. Có gấu đen, thanh dương, chồn tía, mèo rừng, hồ ly, hươu sao, thỏ, sóc vân vân, ngoài ra, còn có một ít loài vật kỳ quái không thể gọi tên và mười mấy trái cây hình dạng quả trám.

Lúc đầu Thượng Khả cho rằng đó chỉ là một loại trái cây bình thường, nhưng sau đó cảm nhận được dao động sinh mệnh bên trong trái cây, cậu mới biết được đó là trứng của một sinh vật nào đó.

Thượng Khả chậm rãi đứng lên, cơ thể chồng chất vết thương, bộ dạng như quỷ nhưng không hề làm các con vật cảm thấy sợ hãi, trong đôi mắt trong veo của chúng nó chỉ có sự kính trọng và yêu thương dành cho cậu.

Trên người nhóm động vật này lộ ra linh tính không giống bình thường, hoàn toàn khác với động vật cậu nhìn thấy ở các thế giới khác, loại linh tính này có khả năng bắt nguồn từ các nguyên tố dồi dào của thế giới này.

Trên làn da truyền đến cảm giác đau rát làm Thượng Khả lấy lại tinh thần, cũng làm cậu nhớ tới nước chữa trị mà Hệ Thống đưa tặng. Triệu hồi nước chữa trị, Thượng Khả uống một ngụm, ngay lập tức cảm thấy sảng khoái, sau đó trên người tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt, ở trong vầng sáng vết thương dữ tợn từ từ khép lại, mái tóc khô xơ cũng dần dần trở nên mềm mại bóng mượt, hơn nữa còn bắt đầu mọc dài ra.

Các con vật xung quanh đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm, trong từng đôi mắt long lanh tràn đầy ngạc nhiên và sùng bái.

Thượng Khả hơi ngửa đầu, mái tóc đen dài nhẹ nhàng đong đưa, mày kiếm như bay, đuôi mắt nhỏ dài phác họa ra đường cong quyến rũ, hai con ngươi xanh biếc trong suốt như phỉ thúy, môi đỏ no đủ ướŧ áŧ mọng nước, một đôi tai nhòn nhọn lấp ló trong mái tóc đen, làn da trắng nõn ánh lên tia sáng nhàn nhạt. Quần áo rách nát cũng không thể che giấu được dáng người tuyệt đẹp và tư thế phong hoa hơn người của cậu.

Phía sau núi đá cháy đen, một đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn chăm chú cảnh đẹp này. Trong con ngươi màu vàng óng, rõ ràng ánh vào một bóng dáng xinh đẹp.

Ngay ngày hôm qua, trong lúc tình cờ hắn nhìn thấy một bóng dáng màu lam từ trong lửa lớn đang cháy hừng hực cứu ra mấy trăm con vật, quá trình này kéo dài chừng bảy tám giờ trước khi bóng dáng màu lam biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Sau một trận mưa to vào buổi tối, ngọn lửa cháy rực mấy giờ liền cuối cùng cũng được dập tắt, hắn lần theo dấu vết của bầy thú đi đến con sông nhỏ này, sau đó thấy được một màn làm hắn suốt đời khó quên.

Đây là một nam tử Tinh Linh tộc thành niên, hơn nữa còn là một nam tử Tinh Linh tộc cực kỳ tuấn mỹ.

Thượng Khả cũng không biết chỗ tối có người nhìn trộm, bởi vì cậu đang tiếp nhận thông tin mà Hệ Thống truyền đến.

Mảnh đại lục này tên là "Angelo", là nơi sinh sống của Nhân Loại và các chủng tộc Tinh Linh, Người Lùn, Thú Nhân và Ma tộc. Trong đó Nhân Loại chiếm số lượng nhiều nhất, thành lập nên hàng chục quốc gia lớn nhỏ. Tiếp đó là Thú Nhân và Người Lùn, Tinh Linh nhân số ít nhất, nhưng tuổi thọ dài nhất. Mấy chủng tộc này đã chung sống hòa bình với nhau mấy trăm năm, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có đánh nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cục diện cân bằng thế lực tổng thể, cho đến khi Ma tộc xuất hiện.

Ma tộc sống ở trong cánh đồng hoang vu, tồn tại nhờ lấy khoáng vật chất, am hiểu ma pháp hệ Kim và hệ Hỏa, ghét tất cả các loại thực vật, và không thể chịu đựng được môi trường dư thừa oxy. Mà Tinh Linh tộc thì lại thích thiên nhiên, bọn họ đi đến đâu, đều sẽ mang đến cho nơi đó một màu xanh tràn ngập sức sống.

Mấy trăm năm trước, cánh đồng hoang nơi Ma tộc sinh sống bị cạn kiệt khoáng sản, để kiếm đồ ăn, bọn họ bắt đầu mở rộng ra bên ngoài, cướp đoạt đất đai và khoáng vật ở khắp nơi. Ma Tộc thực lực mạnh mẽ, tính tình tàn bạo, bọn họ có thể trực tiếp chuyển hóa các vật thể kim loại thành sức chiến đấu và hầu như không sợ bất kỳ công kích ma pháp hay công kích vật lý nào. Thứ duy nhất có thể thương tổn bọn họ chỉ có ma pháp Tự Nhiên của Tinh Linh tộc, mà những khu rừng rậm tràn ngập hơi thở Tự Nhiên nơi Tinh Linh tộc sinh sống, cũng là vùng đất mà bọn họ không dám đặt chân đến.