"Cốc cốc cốc"
Nghe tiếng gõ cửa, Lâm Chấn ở thư phòng làm việc hơi nhíu mày, giờ này ai sẽ qua chứ, tiểu Dật còn đang đi công tác, không lẽ là tiểu dâʍ đãиɠ thiếu ©ôи ŧɧịt̠ kia? Ông nghi hoặc đáp lại: "Vào đi."
Cửa chậm rãi mở ra, Nhược Diệp ló cái đầu nhỏ vào thấy Lâm Chấn trên bàn làm việc liền cười cười ngượng ngùng. Cô cẩn thật hỏi: "Ba ba đang làm việc ạ?"
Thấy người tới, Lâm Chấn khϊếp sợ, lần cuối đứa con gái này tới tìm ông chắc cũng phải hơn ba năm trước rồi nhỉ! Sao hôm nay lại tự dâng tới cửa vậy?!
Vội vàng áp cảm xúc xuống, ông ho một tiếng: "Khụ khụ, con có việc gì tới tìm ta à?"
Nghe ngữ khí Lâm Chấn cũng không có bất mãn gì lớn, Nhược Diệp liền tiến vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng chạy tới bên Lâm Chấn, "Không có việc gì thì không thể tới tìm ba sao?"
Giọng nữ mềm mại dễ nghe mang theo chút giọng điệu làm nũng. Nhìn tới con gái mình bên người, môi hồng chu chu ra, đôi mắt thường ngày như hồ thu lúc này cũng mang theo tia lên án, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh xảo còn vẻ trẻ con cũng nhăn lại như bất mãn.
Vì kế hoạch nên hôm nay Nhược Diệp mặc một chiếc váy dây, là kiểu dáng tương đối đáng yêu nhưng mặc ở trên người Nhược Diệp vẫn lộ ra rõ ràng bộ ngực đầy đặn, nhìn từ trên xuống có thể thấy hai cái bánh bao trắng nõn, váy mỏng ngắn lộ ra đôi chân mảnh khảnh, dáng người phập phồng quyến rũ lại cố tình ngây thơ đầy dụ hoặc.
Lâm Chấn không khỏi hoảng hốt, bất tri bất giác nhớ lại cái đuôi nhỏ hay chạy theo ông ba năm trước đã lớn nhanh đến như vậy, nghĩ tới mình và con gái có bao nhiêu xa cách mà hiện tại nó đã trưởng thành rồi. Lâm Chấn có chút áy náy, chính xác là ông cũng không yêu thích gì người vợ quá cố đó, hai người giống như người xa lạ quen thuộc, nên khi dạy dỗ hai đứa con càng thêm nhiều phần nghiêm khắc, phần lớn lại ít quan tâm nhưng bây giờ Lâm Chấn vừa áy náy mà tận sâu trong đáy lòng lại dâng lên cảm xúc khó hiểu.
Nhìn khuôn mặt Lâm Chấn anh tuấn kiểu lạnh lùng dịu dàng đi không ít, cô thấy trong ánh mắt ông hàm chứa áy náy nhàn nhạt đan xen cảm xúc không rõ. Nhược Diệp biết lúc này không thể để Lâm Chấn tiếp tục áy náy về hồi ức xưa cũ kia được, cô tới đây cũng không phải để trở thành đứa con gái ngoan ngoãn hiếu thuận gì đâu.
"Ba ba." Thanh âm tươi sáng, giọng nói mềm mềm kêu lên, cô liền nhảy lên đùi Lâm Chấn ngồi, tay ôm lấy cổ ông, biểu tình lấy lòng, "Thật ra hôm nay con tới để xin ba một việc nhỏ xíu xiu thôi!" Nói xong còn chớp chớp đôi mắt to ngập nước, một bộ dáng vô cùng chân thành.
Lâm Chấn có chút không quen với hành động tiếp xúc thân mật này của cô, ông cảm giác được rõ ràng độ ấm trên người cô truyền tới, cảm nhận được sự mềm mại đáng yêu, thậm chí cảm nhận được cái mông tròn xoe của con gái mình lúc này đang dán trên côn ŧᏂịŧ mình, mơ mơ hồ hồ ngửi thấy được mùi thơm cơ thể, ông hơi hơi cúi đầu liền thấy bộ ngực trắng nõn đến quần áo còn không phủ kín được đang đè lên ngực mình làm bụng dưới ông một phen nảy lửa.
Mà lúc này Nhược Diệp hoàn toàn xem nhẹ vấn đề, còn trong đầu ông lặp đi lặp lại cảnh ngày hôm qua đu đưa với Dương Nhu, chẳng qua Dương Nhu lại đổi thành chính con gái của mình. Nghĩ tới chính mình ôm lấy bộ ngực to của con gái, nhìn nó ngoe nguẩy mông dâʍ đãиɠ, nương theo động tác mình đút vào, bị chính mình ȶᏂασ chỉ có thể khóc đứt quãng "Ba ba.... Không cần....."
Lâm Chấn cảm giác hạ thân tựa hồ có chút ngẩng đầu.
Thấy nam nhân thất thần cùng ánh mắt lập lòe du͙© vọиɠ, tay ông chậm rãi bò lên tay cô, Nhược Diệp cười thầm, xem ra con cá đã cắn câu.