*tính nô: nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©
"Em đã đến rồi à?"
Mới vừa mở mắt đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ xa truyền đến. Nhìn theo hướng âm thanh, cô mới phát hiện ra một bóng dáng đang đi xuống cầu thang xoắn ốc chậm rãi đi về phía mình.
Người đến chỉ khoác trên mình một chiếc áo tắm dài để lộ ra da thịt trắng tinh như ngọc, trên da dẻ còn lưu lại hơi nước như mới vừa tắm gội xong, vừa đi vừa tùy ý chà lau mái tóc ướt đẫm của mình.
Bóng hình đi đến ngày càng gần, trong mắt Nhược Diệp liền lóe lên tia kinh diễm. Cô như thấy được một bức tranh thủy mặc sinh động ở ngay trước mắt, người đó có mặt mày như họa, nhẹ nhàng ôn nhuận như một thi nhân bước ra từ cuốn sách cổ. Nhược Diệp không khỏi âm thầm tán thưởng trong lòng: Thật là một công tử nhẹ nhàng thế tục.
"Sao? Thấy thầy giáo kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời à?" - Bạch Mặc tùy ý vịn tay lên cầu thang, giọng nói thanh nhuận như gió, âm cuối hơi hơi lên giọng trêu chọc lòng người. Khí chất tuấn nhã cùng với đôi mắt đào hoa nghiêng nghiêng, làm như tùy ý nhìn Nhược Diệp, khóe mắt mang theo ý cười không rõ ý vị.
Nghe người đó hỏi vậy, Nhược Diệp không khỏi sửng sốt. Cô giật mình một cái, cốt truyện lập tức tràn vào trong đầu.
Lần này cô tới thế giới hiện đại, thân thể này là một học sinh lớp 11 còn nam chính chính là người thoạt nhìn ưu nhã như trúc ở trước mắt này, Bạch Mặc. Hắn vừa là giáo viên ngữ văn vừa là chủ nhiệm lớp của cô. Nhìn hai người có vẻ có liên quan đến nhau nhưng không hề nếu như không có tình tiết máu chó là ba của cô nghiện cờ bạc. Đúng đó! Mọi người nghĩ đúng rồi đó!
Trong lúc ông ba cờ bạc cần tiền gấp thì gặp trúng nam chính là phú nhị đại không có chuyện gì làm, thế là cô xuất hiện ở nhà của nam chính bởi vì ông ba trọng nam khinh nữ này đã bán cô cho hắn. Mọi người nghĩ rằng cốt truyện tiếp theo là tổng tài bá đạo và hầu gái à???
No no không hề!! Sự thật là ngay cả cô cũng không nhận ra người có khí chất bất phàm này lại là một tra nam sát gái chính hiệu. Hắn đã sớm coi trọng cơ thể này rồi nhưng mà vì nguyên chủ quá ngoan ngoãn, thậm chí còn hơi ngây thơ nên hắn vẫn chưa có cơ hội xuống tay, cho đến khi gặp được ba của cô...
Đúng vậy, nam chính là cái loại lưu luyến tình cảm phái nữ. Hắn rất có bản lĩnh khiến cho chị em yêu mình rồi đến khi kéo quần lại an toàn bỏ chạy, cho đến khi gặp được nữ chính đối với hắn là khác hoàn toàn với những kiểu người phụ nữ yêu diễm đê tiện đó.
Mà cô khi đứng trước nam chính như thế này thì... Quá! Hợp! Gu! Rồi! Nha! Vừa có dáng người đẹp vừa không cần phải có trách nhiệm phải phụ trách nữa.
Thấy cô bé đứng ngây ra không nói lời nào, Bạch Mặc âm thầm suy nghĩ cô bé xinh đẹp này vẫn ngu ngốc như vậy. Đến lúc Bạch Mặc hơi mất kiên nhẫn muốn lên tiếng thì Nhược Diệp đã phục hồi tinh thần lại.
"Chào thầy ạ!" - Nhược Diệp có chút ngượng ngùng cúi đầu chào. Đôi mắt to tròn ngập nước liếc nhìn Bạch Mặc, khuôn mặt trắng đến trong suốt chợt ửng đỏ lên vài phần, cô mỉm cười như gặp may: "Lúc đầu em còn tưởng phải gặp ông chủ nào hung ác lắm, thấy là thầy em yên tâm rồi!"
Lần đầu tiên thấy cô cừu ngây thơ này cười đấy...
Nhìn bộ dạng toàn tâm tín nhiệm mình như vậy, Bạch Mặc sửng sốt rồi theo bản năng hỏi lại: "Vì sao lại yên tâm?"
Nghe thấy thế, thiếu nữ ra vẻ vô cùng kinh ngạc trả lời: "Vì em thấy thầy rất dịu dàng, rất đáng để tin tưởng ạ!" - Nói xong, khuôn mặt nhỏ có chút mê mang nhìn Bạch Mặc, tựa như không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy.
Dịu dàng? Đáng để tin tưởng?
Bạch Mặc nghe được những lời này ý cười càng thêm sâu xa, trong mắt càng hiện lên vẻ hứng thú.
Lười biếng cất bước chậm rãi đi về phía Nhược Diệp, chỉ còn cách khoảng 10cm mới đứng lại, dưới ánh mắt mê mang của Nhược Diệp hắn ôm cô vào lòng. Hắn cúi đầu khẽ hôn lên tai Nhược Diệp làm cô chấn động cả người. Bạch Mặc mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm hôn từ vành tai xuống cổ...
"Thầy... Thầy giáo... Thầy đang làm gì vậy?!" - Nhược Diệp diễn theo tính cách ngượng ngùng sợ sệt của thân thể này, cả người không ngừng run rẩy, kinh hoàng muốn đẩy Bạch Mặc ra như một chú thỏ nhỏ hoảng sợ chọc người yêu thương.
Bạch Mặc cảm nhận được học sinh mình cứng đờ kháng cự, sắc mặt hắn vẫn như thường, thậm chí còn làm quá hơn, bàn tay mon men mò vào bên trong áo Nhược Diệp vuốt ve phần lưng bóng loáng như đang trấn an cô. Vừa lòng thở ra một hơi mới nói thầm bên tai Nhược Diệp: "Bây giờ em còn thấy thầy dịu dàng, đáng để tin cậy không?"
Trước ánh mắt không thể tin được của Nhược Diệp, hắn tiếp tục chậm rãi nói: "Ba em đã bán em cho thầy rồi, như vậy thầy bây giờ chính là chủ nhân của em. Thầy muốn làm gì đều có thể chứ?"
Giọng nói ôn nhuận như suối chảy vào nội tâm Nhược Diệp nhưng lời nói ra lại làm Nhược Diệp run rẩy, cô không dám tin, vừa thẹn vừa phẫn nộ trừng lớn hai mắt. Một chút vui vẻ kinh ngạc lúc mới biết thầy là ông chủ của mình hầu như biến mất, tay nhỏ muốn phản kháng cũng vô lực thả xuống.
Cảm nhận được chuyển biến của Nhược Diệp, Bạch Mặc vừa lòng buông lỏng vòng tay bên hông cô ra, sau đó nhìn cô cười hiền hòa, ngữ khí lại không hề dao động như cũ: "Cởϊ qυầи áo ra đi."
Nhược Diệp không khỏi run lên, cô đầy bất an ngước mắt nhìn thoáng qua Bạch Mặc, phát hiện hắn không phải như đang nói giỡn, lúc này trên mặt Nhược Diệp mới dần dần nổi lên mây đỏ, cô cắn răng thuận theo cởϊ qυầи áo mình ra.
Theo sau một loạt tiếng động, trên người cô bây giờ đã không còn mảnh áo che thân đứng trước mặt Bạch Mặc. Cơ thể cô như khẩn trương mà nhẹ nhàng run rẩy, đứng một chỗ không biết phải làm sao, chỉ nhỏ giọng khóc nức nở, sớm đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
Cơ thể cô mảnh khảnh nhưng bộ ngực lại vô cùng đầy đặn, vòng eo thon thả, bụng nhỏ bằng phẳng, nơi riêng tư bóng loáng không một sợi lông có thể thấy được rõ ràng đường kẽ nhỏ.
Có một bụng kinh nghiệm nhưng Bạch Mặc vẫn không khỏi ngây ngốc một chút, khóe miệng hắn cong lên, đôi mắt tà hoa mang theo vài phần tà khí cũng cong cong lên.
Ừm... Việc mua bán này xem ra cũng không lỗ gì.
Chậm rãi tới gần, cánh tay duỗi ra kéo Nhược Diệp đang xấu hổ không dám ngẩng đầu vào lòng ngực mình, hắn cúi đầu cắn lấy đầṳ ѵú đỏ tươi, liếʍ hôn như che chở người yêu.
"Ưʍ..." - Cảm giác tê nóng bao phủ toàn thân, liếʍ mυ"ŧ làm hai mắt Nhược Diệp dần dần mất đi tiêu điểm. Quanh chóp mũi tràn ngập mùi hương Bạch Mặc vừa mới tắm gội xong, cũng thơm đấy! Cơ bắp trên ngực hắn không quá khoa trương, cánh tay có lực ôm lấy người, động tác người đàn ông tinh tế, mềm nhẹ như người bị vướng vào tình yêu cuồng nhiệt vậy.
Khó trách hắn chặt đổ được nhiều nữ sinh như tre già măng mọc như vậy. Lúc đầu chỉ muốn thỏa mãn thể xác thôi, bây giờ xem ra chỉ cần hắn muốn thì chắc không có người phụ nữ nào có thể chạy thoát khỏi cái lưới đan sẵn này.