"Trợ lý Lâm?" - Đến giờ tan tầm, một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trên đầu Nhược Diệp.
Nghe thấy tiếng Tần Thục, Nhược Diệp có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nhìn vẻ mặt lạnh như băng hằng ngày của người đàn ông, cô hơi mất tự nhiên nâng mắt kính, lúc này mới đáp lời: "Vâng, Tần tổng có gì giao phó ạ?"
"Đêm nay cùng tôi đi tiệc rượu không?" - Nhìn dáng vẻ Nhược Diệp hoảng loạn mất tự nhiên, trong lòng Tần Thục lại thấy buồn cười nhưng sắc mặt vẫn như thường dò hỏi. Nói là dò hỏi chứ ngay cả giọng điệu cũng không cho phép khước từ.
"Nhưng những việc này không phải đã có hai trợ lý khác làm rồi sao, sao tôi phải đi?" - Nghe Tần Thục nói như vậy, Nhược Diệp không còn bình tĩnh như xưa nữa mà ngược lại có chút hoảng.
"Các cô ấy có việc khác để xử lý rồi. Cứ vậy đi, đi thôi." - Hắn ung dung nói xong liền đi ra ngoài. Trên mặt không có một chút nào là chột dạ khi cố ý moi việc khác đẩy hai người trợ lý đó đi cả.
Đã nắm chắc là cô rồi. Nhược Diệp hơi nhướng mày, cũng liền bước nhanh đuổi theo.
Đến cửa chính của công ty đã sớm có tài xế đứng chờ sẵn. Nhược Diệp thuần thục kéo cửa ghế phụ của xe định ngồi vào thì lại bị Tần Thục kéo lấy cổ tay.
Nhìn ánh mắt hoài nghi liếc về phía mình, Tần Thục nghiêm mặt nói: "Ngồi phía sau đi, tôi có một số việc cần bàn."
Thấy sắc mặt lẫn động tác của Tần Thục quá mức tự nhiên, Nhược Diệp cũng không nghi ngờ gì liền gật gật đầu đóng cửa xe ghế phụ lại. Tần Thục thân sĩ mở cửa ghế sau ra, còn dùng tay chặn đầu cửa xe lại để cho Nhược Diệp không bị đυ.ng đầu.
Liếc mắt qua thấy Tần Thục ra vẻ không thèm để ý mà hai bên tai hắn lại có chút ửng đỏ, Nhược Diệp cười thầm trong lòng. Chắc đây là lần đầu tiên người này thân sĩ như vậy với người khác chứ gì.
Sau khi Nhược Diệp lên xe, Tần Thục mới vòng qua bên kia ngồi vào, khoảng cách giữa hai người cũng thật gần.
Đợi cho xe khởi động, hai người nhất thời không ai nói chuyện, trong xe là một mảnh yên tĩnh. Vẫn là Nhược Diệp lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lắng này. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi gần trong gang tấc, hỏi: "Tần tổng, không biết ngài định nói gì với tôi ạ?"
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Thục lập lòe. Hắn cúi đầu nhìn cái kính mắt bự chảng che khuất đi hai mắt cô, lúc này mới trả lời: "Bây giờ mang em đi chuẩn bị."
Nhìn Nhược Diệp một vẻ "Anh tiếp tục đi", Tần Thục tạm dừng một lát, sau đó lại nói tiếp: "Lần đầu tiên tham gia tiệc rượu cũng đừng khẩn trương quá, cứ đi theo tôi là được. Tiệc rượu đêm nay chắc khoảng 10 giờ kết thúc rồi, đến lúc đó tôi đưa em về nhà."
"Vâng." - Nhược Diệp nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp tục trò chuyện nữa.
Tần Thục cũng rất mất tự nhiên nhìn ra cửa sổ. Không khí giữa hai người cứ quỷ dị như vậy cho đến khi đến nơi.
Vừa vào cửa liền thấy có hai người đứng chờ. Một cô gái với dáng vẻ yêu mị, trang điểm tinh xảo tiến lên, có vẻ đây là người phụ trách. Trên mặt cô mang theo nụ cười khéo léo: "Tần tổng, trợ lý Lâm."
Nhược Diệp thấy rõ ràng. Người này tuy chào hỏi hai người nhưng đôi mị nhãn kia cứ nhìn chằm chằm Tần Thục không chớp mắt.
Tần Thục không thèm liếc cô ta tới một cái, hắn quay đầu nhìn Nhược Diệp nói: "Em đi theo bọn họ đi. Tôi ở ngoài này chờ em."
Nhược Diệp ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Trợ lý Lâm, mời đi bên này." - Thấy Tần Thục không thèm nhìn đến mình, người phụ trách hiển nhiên có chút thất vọng. Tần Thục chưa bao giờ tự mình dẫn bạn nữ nào đến đây như vậy, quả nhiên là trợ lý Lâm có địa vị cao. Thế là cô cũng mang thêm vài phần dụng tâm, dù sao thì trợ lý Lâm quan trọng như thế nào với công ty ai cũng đều biết.
Một bộ lễ phục dạ hội lộ vai màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, phác họa ra dáng người phập phồng quyến rũ của cô. Khuôn mặt xinh đẹp, mỹ lệ như ngọc với mái tóc đen rong biển để tùy ý ở trước ngực càng tôn vẻ vũ mị mà không mất đi phong tình gợi cảm.
Nhược Diệp sau khi được "tút tát" bước ra liền làm kinh diễm mọi ánh mắt nơi đây, đến cả Tần tổng cũng bị mọi người phát hiện ra hắn thoáng cứng đờ. Trong lòng ai cũng đều gào thét, ai mà biết trợ lý Lâm của bọn họ khi tháo kính xuống lại thế này đâu, sau này không được để cô ấy mang cái mắt kính xấu xí này nữa.
Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của mọi người xung quanh nhìn Nhược Diệp, Tần Thục mau phản ứng lại. Hắn khẽ nhíu mày rồi bước nhanh đến ôm lấy Nhược Diệp đi nhanh ra ngoài: "Không đi nữa sẽ muộn."
Nhược Diệp hơi ngẩng đầu lên thì phát hiện ra trên mặt người đàn ông này không lộ ra chút cảm xúc nào, chẳng khác gì vẻ mặt lúc bình thường cả. Thế là cô không khỏi có chút nhụt chí méo méo miệng.
Mà Tần Thục vẫn luôn trộm nhìn cô, mấy động tác nhỏ này không lọt khỏi mắt hắn. Nhân lúc Nhược Diệp không để ý đến, khóe miệng hắn cong lên một độ cong xinh đẹp.
Trời mới biết hắn khi mới biết yêu cũng khϊếp sợ lắm chứ. Đến cả khi suy đoán trợ lý của mình là cô gái vừa nhìn đã muốn đè ra cᏂị©Ꮒ kia là hắn đã không dám tin rồi. Ai có thể nghĩ đến dưới lớp tây trang to đùng này là một dáng người bốc lửa như thế đâu. Hắn vốn nghĩ diện mạo của cô chắc chắn sẽ không bình thường nhưng không ngờ rằng hắn vẫn bị cô làm cho kinh diễm một phen. Xem ra là hắn tìm được bảo bối rồi...
Nhìn khuôn mặt tú mỹ nghiêng nghiêng, đôi mắt đen lạnh băng giờ phút này ẩn vài phần nghiền ngẫm.