Xe chậm rãi ngừng ở trước cửa Lâm gia, nhưng trong gara lại nhiều thêm mấy chiếc xe làm hai người nghi hoặc.
Chẳng lẽ trong nhà có khách à?
Hai anh em nhìn nhau đều thấy hoang mang trong mắt đối phương, đành phải nhịn tò mò lại, xuống xe đi vào nhà.
Vừa vào cửa, hai người đã nhìn thấy ở cách đó không xa, Lâm Chấn đang ngồi trên sô pha cùng với một người đàn ông. Nhưng người này đưa lưng về phía họ nên tạm không biết ai ra ai, chỉ thấy Lâm Chấn chần chừ rồi lên tiếng. Giọng nói trầm thấp như đàn cello, lại không biết sao có hơi không vui: "... Chuyện này sau này tính tiếp đi, tôi còn phải hỏi ý kiến con gái đã."
Người đàn ông cười sang sảng, làm như không nghe được giọng điệu bất mãn của Lâm Chấn, nói: "Ba vợ yên tâm, con gái ngài chắc chắn đồng ý thôi!"
Giọng nói này quen quen ta? Nhược Diệp ngẫm nghĩ, trong đầu chợt lóe.
Là Vân Đoan!
Đúng rồi! Trong lúc Vân Đoan dưỡng thương, hầu như ngày nào cũng đều gọi điện thoại cho cô hết. Suốt ngày kể chuyện, báo tin đủ thứ. Hở một chút là lại gọi đến, nói đến lúc cô không chịu nổi nữa mới cúp máy. Mỗi ngày đều không thể thiếu nấu cháo điện thoại nên cái giọng này cô vô cùng quen thuộc.
Như vậy là đã đến đoạn nam chính tới cửa từ hôn trong cốt truyện rồi hả? Nhưng hình như không giống từ hôn lắm. Thế thì hắn đang làm gì ở đây?
Hai người bước nhanh đến.
Lâm Dật ở một bên đầu óc như hòa thượng, anh không hứng thú lắm với khách của Lâm Chấn đâu nhưng thấy em gái đi tới, anh nghĩ vẫn nên chào hỏi một chút. Thế là anh không nhanh không chậm đi sau Nhược Diệp.
Bởi vì dưới sàn được phủ kín thảm nên Nhược Diệp có thể bất động thanh sắc đi tới bên cạnh Lâm Chấn với Vân Đoan. Thấy không khí giữa hai người có vẻ giằng co, Nhược Diệp tươi cười.
Cảm giác này thật thú vị nha. Cuộc chiến giữa người cha lσạи ɭυâи với con gái mình và vị hôn phu tìm tới cửa, trận này có vẻ náo nhiệt đây.
Mặc kệ Nhược Diệp suy diễn như thế nào, khí thế hai người ngồi đối diện nhau trên sô pha vẫn không phân cao thấp. Lâm Chấn không cần nhiều lời, cho dù đã tới tuổi trung niên nhưng không thấy được chút dấu vết nào của năm tháng mà khí thế ngược lại càng thêm cao nhã thành thục. Lúc này ông đang ngồi dựa trên sô pha để lộ ra hơi thở sắc bén. Mà Vân Đoan ở đối diện tuy khí thế còn hơi non nớt nhưng vòng sáng nam chính cũng không phải là để giỡn. Cho dù hắn thấy phản ứng làm khó dễ của Lâm Chấn kỳ lạ song biểu hiện vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, khóe miệng thậm chí còn cười nhạt phóng đãng.
"Vân Đoan? Ba ba? Hai người đang làm gì vậy?" - Đứng bên cạnh, Nhược Diệp thấy mình mà không lên tiếng chắc hai người này nhìn nhau tới khi thiên hoang địa lão luôn quá, vì thế cô dò hỏi.
Nghe được tiếng Nhược Diệp, hai người liền nhanh chóng nhìn lại đây. Vân Đoan thậm chí còn có chút kích động đứng bật dậy, không hề ái ngại ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Lâm Chấn mà ôm lấy Nhược Diệp. Một tay hắn vòng qua cái ót cô, đôi môi quện vào nhau. Vân Đoan đem nỗi nhớ nhung mấy ngày dưỡng thương trút xuống hết nụ hôn này.
Nhưng uyên ương chưa thành đã có người cầm gậy chia cắt.
Lâm Chấn chưa kịp nói gì, là Lâm Dật đứng ở sau Nhược Diệp thiếu chút nữa bùng nổ rồi!
Gừ!! Cái tình huống gì đây!!!
Tưởng là bạn bè của lão ba đang nghiêm túc nói chuyện tự nhiên lại biến thành em gái cùng cái thằng lạ hoắc nào ôm hôn thắm thiết là sao! Chuyển cảnh cũng nhanh quá anh không tiếp thu nỗi nha!
Tin chắc là em gái mình vô tội, Lâm Dật lập tức tách hai người ra, còn kéo Nhược Diệp về mình như gà mẹ che chở gà con vậy. Đồng thời anh cũng nhìn kỹ Vân Đoan.
Mà Vân Đoan đang rất bất mãn với cái người gây trở ngại chuyện tốt của mình. Lông mày hắn nhíu chặt lại, nhưng khi định thần lại thì thấy đây không phải là anh vợ tương lai của hắn à. Nghĩ sớm hay muộn cũng là người một nhà, Vân Đoan không dám hó hé, thậm chí còn hữu hảo mở miệng chào hỏi: "Là anh vợ ạ, em là Vân Đoan, là vị hôn phu của Nhược Diệp đấy!"
"Hừ, còn chưa bàn bạc kĩ đâu, mong Vân tiên sinh chớ vội đưa ra kết luận!" - Thấy Nhược Diệp bị kéo ra, mặt Lâm Chấn mới hòa hoãn lại một chút, lúc này mới mở miệng nói.
Lâm Dật phản ứng lại, thì ra cái tên này là vị hôn phu được định ra hồi em gái còn nhỏ. Nghĩ đến cảnh về sau Nhược Diệp sẽ cùng cái người này sống chung sinh hoạt với nhau, sẽ cùng với hắn làm những chuyện như vừa rồi.... Anh vội lắc lắc đầu, nỗ lực xem nhẹ cảm giác chua xót trong lòng lại. Anh cố gắng khống chế biểu tình của chính mình. Mặc kệ là cái dạng gì, anh chỉ có thể là anh trai của em ấy.
Tuy kỹ thuật diễn của Lâm Dật rất tốt nhưng Nhược Diệp bị anh ôm vào trong ngực vẫn cảm nhận được cả người Lâm Dật cứng đờ. Tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng vẫn bị cô nhạy bén phát hiện ra.
Xem ra 419 nói không sai, anh trai là chân ái nha, che giấu được nhiều năm như vậy.
"Ba vợ không cần nói vậy đâu, chuyện này không phải chuyện sớm hay muộn sao?" - Thấy Nhược Diệp trong lòng Lâm Dật nhìn mình, Vân Đoan vừa nói vừa không đứng đắn thả thính Nhược Diệp. Rồi vừa lòng nhìn cô như chú mèo xù lông, mặt đỏ liếc hắn một cái mới quay đầu lại làm bộ đứng đắn nhìn về phía Lâm Chấn.
Bị kẹp giữa, Lâm Chấn thấy được rõ ràng hành động thân mật giữa hai người. Tuy lòng chua xót nhưng đồng thời anh cũng "khách quan" cho rằng Vân Đoan là một thằng nhìn không đứng đắn, anh khẳng định cái người này đã dùng lời nói ngon ngọt dụ dỗ em gái thuần khiết đáng yêu của mình đi, vì thế âm thầm trừ điểm.
Thế là Vân Đoan của chúng ta cứ vô tội nằm không cũng trúng đạn như vậy đấy. Bị một người anh trai mắc chứng muội khống chủ quan gắn cho cái mác phong lưu.
"Sớm hay muộn? Việc này hôm sau lại nói, bây giờ trời đã tối rồi, vẫn là mời Vân tiên sinh về cho." - Lâm Chấn thái độ lãnh đạm hạ lệnh tiễn khách.
"Ba vợ à, ngài xem hôm nay cũng đã trễ rồi. Con về đường xá xa xôi, hay ngài cho con ngủ lại một đêm đi. Tin chắc người trước giờ hào phóng như ngài sẽ không từ chối nhỉ?" - Vân Đoan chớp mắt, vô cùng "chân thành" nhìn về phía Lâm Chấn.
Không! Ông từ chối đó!
Nghe được lời này, Lâm Chấn mặt mày âm trầm. Nhưng bất đắc dĩ gia tộc Vân Đoan có nhiều hợp tác với mình, với xuất thân từ hắc đạo nên ông đành gật đầu đồng ý. Đồng thời ông nghĩ đến hôm nay người trong nhà nhiều thế này không thể tiếp tục làm càn cᏂị©Ꮒ Nhược Diệp được rồi, ông thấy quá sầu vì thế quay đầu trở về phòng làm việc.
Chỉ chừa lại ba người ở trong phòng khác, trợn to mắt nhìn nhau.
Thấy không khí giữa ba người có phần kỳ kỳ, Nhược Diệp nghĩ tối nay xem ra không như bình thường rồi...