Chạng vạng, ở một hẻm nhỏ hẻo lánh lúc này có vài vị khách không mời mà tới, khoảng bảy tám tên cầm cây côn hoặc đao đứng vòng quay, mà ở giữa là một thanh niên hơi hơi gục đầu xuống không nhìn thấy rõ được dung mạo. Hắn thở hổn hển, trên người là bộ đồng phục màu trắng nhưng vì bị lôi kéo mà cổ áo bị kéo ra để lộ bộ ngực cường tráng đầy gợi cảm. Điều làm người thấy khϊếp là một tay người thanh niên đang che lại bụng mình, chỗ đó bây giờ đã nhiễm một mảng đỏ.
"Vân thiếu gia, thật không thể ngờ được một người không ai bì nổi như mày lại có một ngày rơi xuống tay tao nhỉ. Nhưng mà mày yên tâm, tao không muốn mày chết trong yên lặng thế đâu. Tao sẽ thông báo cho ông già đệ nhất thiên hạ nhà mày tới nhặt xác cho mày ha ha ha ha..." - Một tên với vết sẹo nhạt trên mặt đắc ý nói, một bộ nắm chắc thắng lợi.
Thanh niên bị bao quanh nghe mấy lời này ngược lại còn cười nhạo ra tiếng. Hắn ngẩng đầu lên, dưới mái tóc rối tung có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt cực kỳ anh tuấn. Hắn nhướng mày nhìn tên vừa mới nói, trên mặt tái nhợt hiện lên nụ cười tà mị. Thanh niên lười biếng nói: "Cường mặt sẹo, nghe nói mặt mày là bị lão ba tao chém nhỉ. Hay lắm! Xem ra ba tao thật quá nhân từ, nếu mà là tao chắc là phải chém thêm mấy nhát nữa miễn cho mày trưng ra cái bản mặt xấu khϊếp như vậy ra đường."
Nghe thanh niên nói vậy, Cường mặt sẹo liền tức giận, cả mặt hắn đỏ bừng lên. Cái mặt sẹo này là việc hắn oán hận nhất trên đời, bây giờ còn bị tên này trêu chọc như vậy hắn càng thêm tức nổi máu. Hắn gian nan nặn ra nụ cười đầy vặn vẹo: "Thế thì sao? Như thế tao càng gấp không chờ nổi được nhìn thấy Vân thiếu gia mày bị chém nát thây thôi."
Nói xong hắn nhanh chóng giơ đao lên chém về phía người thanh niên kia, thủ hạ bên cạnh hắn cũng hướng dao về phía này. Thanh niên bị vây quanh thấy thế liền thu lại vẻ lười biếng, trong mắt hắn lộ ra nhiều phần hung ác nham hiểm. Hắn nhào vào đánh nhau với bọn người này.
"Chủ nhân, nam chính Vân Đoan đang đánh nhau cách chỗ này khoảng tám trăm mét đó."
Nhược Diệp đang đi chậm rãi về cổng trường thì nghe thấy tiếng 419 vang lên trong đầu. Nam chính? Nhược Diệp hơi nhướng mày. Cô nghĩ đến hôm nay là ngày nữ chính cứu được nam chính bị thương đó, cô không biết có nên đi chen một chân không ta. Nhưng như vậy thì không có cảm giác thành tựu cho lắm. Cô muốn thấy cô ta có được đến tay lại bị cô cướp đi mới vui.
"Chủ nhân!! Nếu ngài muốn như vậy thì 419 có một ý kiến hay lắm nè ~" - giọng nói 419 vang lên có vẻ đang vui sướиɠ ~ chủ nhân có mấy ý tưởng tà ác quá đi, hắn thích lắm nha!
"Hửm, thế thì cậu nói xem nào." - Nhược Diệp hứng thú hỏi.
"Chủ nhân! 419 tôi có thể đem cốt truyện của tiểu thuyết gốc nhét vào giấc mơ của Dương Như đó." - 419 vô cùng đắc ý nói, ngữ khí tràn đầy "mau khen tôi đi, mau khen đi nào".
Nhược Diệp nghe xong, ánh mắt cô liền sáng rực lên. "Được đó. Như vậy có chút kí©h thí©ɧ, chơi thế mới vui chứ. Vậy bây giờ chúng ta qua chỗ nam chính đi!"
Lúc Nhược Diệp chạy tới, hẻm nhỏ đã khôi phục lại sự bình yên như mọi ngày nhưng trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi tanh cùng với sự hỗn loạn trên mặt đất. Nhược Diệp nhíu mày.
Căn cứ vào nhắc nhở của 419, Nhược Diệp đến được trước mặt nam chính Vân Đoan đang bị hôn mê. Người thanh niên lúc này rất chật vật. Đồng phục nguyên bản màu trắng đã thành quần áo của tên ăn mày. Vết máu loang lổ khắp người. Làm Nhược Diệp ngạc nhiên là ngoài mấy vết thương nhỏ nhỏ thì trên bụng hắn còn có một mảng máu to.
Nhược Diệp chấn động trong lòng. Hắn ta thành ra như vậy mà nữ chính sao còn cởi sạch sẽ rồi nằm chung trên giường được nhỉ? Qua hôm sau còn tiện tay tiện chân bạch bạch bạch nữa chứ?! Xem ra nam chính trong tiểu thuyết người lớn không phải là người bình thường rồi. Tuy trong lòng phun tào tè le nhưng Nhược Diệp vẫn đi tới bên người Vân Đoan, ý đồ nâng hắn dậy. Ai dè khi tay cô sắp chạm được tới người hắn thì hắn lại đột nhiên bắt lấy tay cô. Đôi mắt sắc bén bắn về phía Nhược Diệp.
"A!" - Đột nhiên bị bắt lấy, Nhược Diệp không khỏi nhỏ giọng kinh hô một tiếng. Cô kinh ngạc cúi đầu thì vừa vặn thấy trong mắt Vân Đoan toát ra sự nghi ngờ.
Cô không khỏi nhăn mày, ngữ khí xen chút kiêu ngạo nói: "Tôi thấy anh cùng trường mới đại phát từ bi qua đây xem đấy. Cái ánh mắt này là ý gì hả?!"
Thì ra một đại tiểu thư cao ngạo. Vân Đoan nghĩ nghĩ rồi không tự giác thả lỏng người, hắn lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Phản xạ có điều kiện? Cảnh giác quá rồi đó. Nhìn nam chính ngất xỉu cùng với vết thương trên bụng, Nhược Diệp nhận mệnh thở dài. Cô gọi đến bác sĩ gia đình mình tín nhiệm rồi nói sơ qua tình huống một chút, kêu hắn ta chạy qua đây nhưng không được báo cáo lại với Lâm Chấn. Sau đó cô mới gọi về cho Lâm Chấn báo hôm nay cô đến nhà bạn chơi nên không về nhà.
Xong xuôi, Nhược Diệp cố sức khiêng Vân Đoan ra khoải con hẻm nhỏ hỗn loạn.