Chương 2: "Lãng phí lương thực là đáng hổ thẹn."

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn thuộc tuýp người có tấm lòng bao dung, lúc trước ba mẹ tôi thường nói, những người không tim không phổi càng dễ dàng hạnh phúc hơn.

Thế nhưng tôi thật sự hạnh phúc sao, tôi cũng không biết.

Dù sao thì tôi cũng là người đã từng trải qua sinh ly tử biệt ngay khi còn trẻ tuổi, trong lòng luôn có một nỗi đau nào đó đang ẩn nấp.

Bình thường sẽ không cố ý nhớ đến, nhưng khe rãnh ở đáy lòng luôn khó lấp đầy, trong lúc không tinh ý liền sẽ một mình khổ sở nhớ lại.

Nếu như tôi không gặp Cố Hoàn Chi, thì tôi sẽ trải qua một cuộc sống như thế nào đây?

Câu chuyện vẫn nên kể từ lúc mới bắt đầu vậy.

Tôi là người chỉ cần ăn một chút đồ ngọt là lập tức có thể trở nên vô cùng vui vẻ, lúc trước cũng không có ước muốn gì quá to lớn, chì là muốn cách nhà gần một chút và mở một cửa hàng đồ ngọt nhỏ.

Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về cái tên của tiệm đồ ngọt.

Thời đại học, cũng là lựa chọn chuyên ngành thực phẩm mà bản thân luôn ao ước, mỗi khi rảnh rỗi liền tìm đến các tiệm đồ ngọt vừa làm vừa trộm, giao tiếp với các loại thực vật, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy rất hạnh phúc, tôi không cảm thấy cực khổ một chút nào.

Đưa sản phẩm mới của mỗi lần nghiên cứu vào trong miệng, sau đó nhai chầm chậm theo năm tháng.

Sau này tôi cảm thấy kỹ thuật của bản thân đã tiến bộ rất lớn, vì vậy đã bàn điều kiện với bà chủ, muốn bà ấy cho phép tôi phát triển và bán sản phẩm một mình, sau đó cho tôi một phần hoa hồng.

Hứa thị nhìn thấy tình yêu trong ánh mắt của tôi, bà ấy đã đồng ý với điều kiện ngớ ngẩn này của tôi, muốn buông tay để cho tôi làm thử.

Năm đại học thứ ba, với sự cho phép của bà chủ, mỗi khi đến các ngày lễ, tôi sẽ thiết kế ra một hộp quà đặc biệt dành cho ngày lễ, bán đắt nhất chính là hộp quà ngày tết Nguyên đán.

Lần đó, tôi đã kiếm được một nồi vàng đầu tiên cho khởi nghiệp sau này của tôi.

Vậy nên lúc đi thực tập vào năm bốn, tôi đã chọn xong địa chỉ, mở một cửa hàng đồ ngọt thuộc về riêng mình, tên là "Viện nghiên cứu đồ ngọt Chi Ô".

Trên mỗi hộp sản phẩm đều có vẽ hình một chú heo dễ thương, có rất nhiều khách hàng thân quen đều thích gọi cửa hàng này là "Tiệm heo".

Tiệm không lớn, bên trong chỉ vỏn vẹn 60 mét vuông, có một chiếc sân nhỏ, tôi trang trí nó theo phong cách Nhật Bản, phía trên cao còn có đèn vàng ấm áp.

Bởi vì tôi rất thích nghiên cứu bánh mới, vậy nên rất được các bạn trẻ yêu thích, tôi kiếm được khoản tiền mà bản thân mình khá hài lòng, cuộc sống mỗi ngày dù mệt mỏi nhưng cũng thấy vui vẻ.

Nói mới nhớ, tôi và Cố Hoàn Chi quen biết nhau là bởi vì ông nội của anh. Ông nội của anh rất thích ăn bánh bao không đường của tiệm tôi. Nhưng chân của ông lại không tiện đi lại, có lúc ông lão không có thời gian đến, liền nhờ Cố Hoàn Chi đến lấy.

Ấn tượng của tôi đối với Cố Hoàn Chi rất sâu, bởi vì anh ấy là người đã nạp nhiều tiền nhất trong tiệm của tôi, mà mỗi lần đến lấy bánh bao đều có một khuôn mặt xấu, không thích nói chuyện, loại cảm giác đó giống như là tôi thiếu nợ anh vậy.

Có một lần bánh bao còn chưa nướng xong, tôi không nhẫn tâm để cho anh đợi quá lâu, nên đã đưa một miếng bánh cho anh ăn, anh khẽ cau mày lại và tỏ vẻ chán ghét.

Dưới tất cả sự khuyên nhủ của tôi, anh mới ăn một miếng nhỏ.

"Cảm thấy thế nào?"

"Cũng tạm được."

Sau đó tôi bận bịu ở phòng làm việc, lúc đi ra, phát hiện miếng bánh kia đã bị anh ăn hết rồi.

Lúc tôi đi thu dọn đĩa, anh giải thích với tôi: "Lãng phí lương thực là đáng hổ thẹn."

Nói tóm lại, anh không phải là một người dễ sống chung, dù sao thì thời gian tôi quen anh cũng không tính là ngắn, nhưng chúng tôi từ đầu đến cuối cũng không xem là thân thuộc, anh luôn là dáng vẻ từ chối người từ ngàn dặm.

Mà kinh doanh của tiệm tôi càng ngày càng tốt, và vị đại thiếu gia trẻ tuổi khó tính này đã bị tôi lãng quên từ lâu.

Thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi, bố mẹ cũng đến giúp tôi coi tiệm, loại cuộc sống tươi đẹp giống như trong mộng đó trải qua hai năm.