Thoáng nhìn khóe miệng Bạch Vô Thường dường như kéo ra một đường cong nho nhỏ, ta vội vàng nhận món đồ trang trí trong tay Vương Bình, lại gom hết các món rơi trên đất bỏ vào ba lô, kéo khóa lại, cười cười: "Một chút sở thích nhỏ mà thôi.”
Vương Bình lầm bầm: "Thật đúng là sở thích kỳ quái.”
Cô ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Lăn qua lăn lại đến chạng vạng, cuối cùng chúng ta cũng chạy tới một thôn nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhà Vương Bình ở giữa sườn núi, một đại viện, bên trong là mấy gian nhà ngói.
Bốn phía phòng ốc đều có khói đen lượn lờ, trên núi vốn lạnh, trong nháy mắt khi bước vào sân, nhiệt độ lại càng thấp hơn vài độ, ta nhịn không được rùng mình một cái.
Một cỗ quan tài đen kịt đặt ở giữa nhà chính.
Mấy người ngồi xổm bên cạnh đang đốt tiền giấy.
Ta có chút nghi ngờ, ngày mai chính là đêm ba mươi, họ đang làm gì vậy?
Cũng không nghe nói nhà Vương Bình có ai qua đời.
Tuy ta không kiêng dè những thứ này, nhưng trong mắt người bình thường thì trong nhà đang có việc lại tùy tiện đem bạn học không liên quan về đây, rất không ổn nha.
“Đây là bạn học của con, Điền Ty Ty."
Vương Bình giới thiệu ta cho người nhà, rồi chỉ vào quan tài nhỏ giọng nói: "Đó là anh trai tớ.”
Mấy người trong nhà ngừng tay, vây quanh đ.á.n.h giá ta từ trên xuống dưới.
Một ông lão tóc hoa râm đưa cho ta một xấp tiền giấy: "Quỳ xuống đốt đi.”
Ta: ?
“Thật ngại quá, cái này cháu thật sự không thể làm. Cháu sợ vị trong quan tài kia chịu không nổi.”
Sau khi ta cự tuyệt, sắc mặt mấy người họ đều không tốt lắm. Nếu để Quỷ hậu quỳ xuống, sợ rằng hồn phách của anh trai Vương Bình phải tiêu tán ngay mất.
Vẫn là Vương Bình tới hòa giải, lại lấy chút đồ ăn cho ta, an bài ta ở một gian phòng ở phía đông.
Chỉ là những thức ăn kia có bột phấn màu trắng rải rác ở mép bát, làm cho ta liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối.
Họ nghĩ ta là kẻ ngốc sao?
Không sao, ta thổi nhẹ một hơi, thức ăn liền được thanh lọc. Bây giờ món này không hại được ta.
Sau khi ăn xong ta liên tục nói với Vương Bình trước khi trời sáng đừng gọi ta, càng không thể vào phòng ta. Vương Bình vẻ mặt phức tạp nhưng vẫn gật đầu.
Gian phòng kia rất cổ quái, trên vách tường dán chữ hỉ đỏ thẫm, ga giường, vỏ chăn cũng là màu đỏ, mà vật phẩm bày trong phòng có rất nhiều thứ bằng giấy trắng, thậm chí còn có hai cô cậu bé làm bằng giấy đang đứng ở đầu giường.
Nhưng ta không có thời gian để nghĩ ngợi nữa. Lúc này đã gần mười giờ rồi, chắc mấy tên đó đang sốt ruột lắm.
Nếu không đi xuống thì sợ rằng bọn họ sẽ bò lên tìm ta!
Ta vội vàng lấy từ trong ba lô lấy ra món đồ trang trí nhỏ Hắc Bạch Vô Thường đặt ở đầu giường, cúi chào họ: "Hai vị vất vả rồi, chờ ta trở về sẽ đốt rượu Lô Châu và thuốc lá Hoàng Hạc Lâu cho các vị!"
Hắc Bạch Vô Thường làm như bĩu môi, một bộ buồn bã ỉu xìu.
Ta cắn răng một cái: "Đốt cho các ngươi thêm Mao Đài cùng Hoa Tử!"
Lại nhìn hai con quỷ kia há to miệng cười, chậc chậc chậc, càng lúc càng tham!
Bây giờ cảm thấy an tâm hơn, ta nhanh chóng nằm lên giường, khoảnh khắc nhắm hai mắt lại, ta tiến vào một thế giới khác.