Trước khi mở phòng phát sóng trực tiếp xem nhân duyên, ta đều tập trung học tập. Nhưng nhân duyên với bạn bè không nhiều, đặc biệt là mấy cô nàng trong ký túc xá.
Bạn cùng phòng lừa ta về nhà Minh hôn với anh trai cô ta.
Đêm đó, tên anh trai ma của cô ta đã bị Hắc Bạch Vô Thường đ.á.n.h lên bờ xuống ruộng, cả Minh Giới còn muốn đào mộ phần tổ tiên nhà cô ta.
Chúng quỷ căm phẫn: "Nương nương nhà bọn ta mà chúng nó cũng dám mơ tưởng sao?!"
Đúng vậy, ta chính là vợ của Quỷ Vương.
***
"Ty Ty, cậu theo tớ về quê ăn Tết đi." Vương Bình lắc lắc cánh tay của ta, nũng nịu nói.
Vương Bình là bạn cùng phòng ký túc xá đại học vừa chuyển vào của ta. Nói là bạn cùng phòng, nhưng chúng ta chưa từng ở chung.
Ngày đầu tiên khai giảng, ta lấy vài lý do nên thuê phòng ở gần trường, còn phòng trong ký túc xá chỉ để sách vở.
Tính tình ta lạnh lùng, lại không ở trong trường, cũng không quen các bạn học.
Vốn ta và Vương Bình sẽ không có mối quan hệ nào, nhưng nghe nói ta lớn lên ở cô nhi viện, không có bạn bè thân thích, Tết cũng định một mình trong phòng nên cô ta nhiệt tình mời ta cùng về quê ăn tết.
Người ta có ý tốt, lại mấy lần mời, ta cứ từ chối thì hơi kỳ.
"Vậy có làm phiền nhà cậu không?" Ta cắn môi.
Mấy năm nay ta rất ít qua lại với người khác, ngoại trừ bản thân không giỏi giao tiếp, còn bởi vì ta có một ít thói quen nhỏ... Một mình tóm lại là thuận tiện hơn.
"Tớ cam đoan với cậu là nhà của tớ rất rộng. Một người ngủ một phòng, sẽ tôn trọng sự riêng tư của cậu mà. Với cả nhà tớ cũng sẽ không thấy phiền gì đâu."
"Được rồi, cậu đã nói như vậy, tớ cũng không từ chối nữa."
Hơn hai mươi tuổi, ta chưa từng kết giao một người bạn sống nào, lần này thử xem.
Thấy ta đáp ứng, Vương Bình ôm cổ ta vừa kêu vừa nhảy, nhưng trong mắt cô ta lại có gì đó lóe lên.
Làm thế nào ta biết đây sẽ là một chuyến đi khác thường chứ?
Quê của Vương Bình ở một vùng núi phía Tây Bắc, giao thông không thuận tiện.
Chúng ta thay đổi vài phương tiện, từ xe lửa đến xe buýt, cuối cùng ngồi lên xe ba bánh.
Khung cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng trở nên hoang tàn.
Vương Bình đi lại nhẹ nhàng, chỉ mang theo một cái ba lô.
Mặt khác, ta đang kéo một chiếc vali lớn cùng đeo một chiếc ba lô trên lưng.
Vương Bình cười nhạo ta "cõng cả nhà đến đây".
Ta nở nụ cười, cô ta nói thật đúng, trong vali và trong túi đều là “người nhà” của ta.
Trên đường đi lắc lư, khóa kéo ba lô mở ra, bên trong rơi ra mấy chục món đồ trang trí lớn nhỏ hình dạng khác nhau, sống động như thật.
Vương Bình tò mò nhìn, tròng mắt thiếu chút nữa vì sợ hãi mà rớt xuống.
Cô ta nhặt lên món trang trí đã lăn đến bên chân. Khuôn mặt thon gầy, không hề có huyết sắc, mặc trường bào màu trắng, đầu đội mũ cao màu trắng, có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Cái này... cái này giống như Bạch Vô Thường.”
Vương Bình lại chỉ vào món đồ trang trí trong tay ta có dáng người nhỏ, mặc áo bào đen, đầu đội mũ cao màu đen: "Đó là Hắc Vô Thường?"
"Trời ạ, trong túi của cậu chính là những thứ này sao?"