“Tiểu Nương nương, tên khốn đó nói trên mạng có người nói ngài đang làm… Ừm, làm thêm một công việc không đứng đắn, nói có sách mách có chứng, còn tung cả ảnh và thông tin của ngài!”
Nhóc quỷ này trước khi c.h.ế.t cũng chỉ mới là đứa nhỏ hai tuổi, những từ ngữ tục tĩu khiến nó ngại không dám nói, vì vậy đã tự động bỏ bớt một số từ.
Nhưng ta vẫn hiểu.
Ta chưa xúc phạm ai cả? Vậy ai đang muốn chỉnh ta vậy?
Tiểu quỷ phẫn nộ bênh vực ta: “Dám vu khống Tiểu Nương nương như vậy! Ta ra tay hơi nhẹ rồi!”
Ta sờ lên cái đầu tròn của nó, an ủi: “Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, cho hắn chịu khổ một chút rồi thôi. Mấu chốt bây giờ là chúng ta phải bắt được kẻ chủ mưu!”
“Quỷ Anh trung thành bảo vệ chủ, ta sẽ thưởng cho ngươi mộ robot biến hình! Ngày mai ta sẽ hóa vàng cho!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì đột nhiên vui vẻ ra mặt, vội vàng quỳ lạy: “Đa tạ Nương nương ân điển!”
Nó hớn hở nhìn ta, nũng nịu nói: “Nương nương, vậy ta có thể ăn bánh vòng ngọt ngào không? Ta thấy bọn trẻ trên TV nói ăn rất ngon và ngọt! Ta chưa ăn bao giờ!”
Đứa trẻ đáng thương, dù sao cũng chỉ là cái bánh vòng phủ đường, ta vừa định phất tay đồng ý thì chợt phát hiện ba lô của mình đã mở ra hơn nửa, hàng trăm đồ trang trí ma quái lớn nhỏ đều thò đầu ra ngoài, nhìn ta như hổ rình mồi!
Ta nhanh chóng nuốt lại lời định nói, mấy chuyện này không thể mở miệng được! Nếu không, chúng sẽ phát triển ham muốn, điều này sẽ rất bất tiện trong việc quản lý!
Ta thẳng lưng, gay gắt nói: “Mỗi lần lập công chỉ có thể nhận được một phần thưởng. Quy tắc là bất di bất dịch. Quỷ Anh, ngươi lui ra đi!”
Nói xong ta quay đầu lại, cố không nhìn vẻ mặt nhỏ bé sắp khóc của đứa trẻ.
Khi đứa trẻ thấy ta không còn nhìn nó nữa, nó đành phải nuốt nước bọt rồi lại chạy vào ba lô của ta với giọng uất ức.
“Cám ơn Tiểu Nương nương. Ta sẽ tiếp tục cố gắng lập thêm công lao thật lớn. Đổi lấy bánh vòng! Kẹo mυ"ŧ!”
Ta suýt c.h.ế.t vì cười!
Thấy không có thêm ích lợi gì, tất cả chúng ma quỷ đều lui vào ba lô.
Lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Đó là Lưu Lệ Na, chỉ có mình cô ấy.
Ta thắc mắc nhìn điện thoại, mới năm giờ.
Ba người họ thường ra vào cùng nhau, chưa bao giờ quay về vào thời điểm này.
Lưu Lệ Na thận trọng đến gần ta, cắn môi muốn nói rồi lại thôi.
Ta nghi ngờ nhìn lại.
Tuy là bạn cùng phòng nhưng chúng ta học khác lớp, khác khoa nên họ không có điểm chung với ta.
Đặc biệt là Lưu Lệ Na, cô ấy ít nói và chưa bao giờ nói chuyện với ta ngoại trừ lúc giới thiệu ngắn gọn về bản thân khi ta mới chuyển đến.
Lưu Lệ Na đứng cạnh ta thật lâu như để hạ quyết tâm.
“Vào trang web của trường xem thử đi. Tất cả đều viết về cậu...”
“Mau nộp đơn khiếu nại để xóa bài đăng.”
“Còn nữa... không phải tôi! Tôi không đành lòng bắt nạt người khác như thế này!”
Nói xong cô ấy quay người chạy ra khỏi ký túc xá.