Chương 2

Phòng phát sóng nhốn nháo hẳn.

[Đấy tôi nói rồi, cô ta là đào mỏ, tiểu tam!]

[Người lầu trên sai rồi, cậu không nghe Nương nương nói gì à, cô ta là người thứ, ha ha ha.]

Duyên Dáng Yêu Kiều tức giận: “Mọi người... Mọi người như vậy là đang phỉ báng bôi nhọ tôi! Chủ phòng live này vì lượt xem mà nói hươu nói vượn, cần thận tôi sẽ kiện cô đó!”

Tôi cười, bình tĩnh nói: “Không việc gì phải gấp, cô cứ ngồi xổm xuống trước đi, sẽ nhanh thôi!”

Đồng thời tôi bắt đầu đếm ngược: “5, 4…”

Khuôn mặt thon dài của Duyên Dáng Yêu Kiều đỏ bừng, không khỏi chửi rủa: “Tôi ngồi xổm lên mẹ cô ấy!”

“1, 0.”

Vừa dứt lời, một vật màu đen vụt qua camera.

Một tiếng “bốp” đập vào sau đầu Duyên Dáng Yêu Kiều.

Cú va chạm rất lớn khiến Duyên Dáng Yêu Kiều ngã xuống đất kêu “Ối” một tiếng.

Đưa tay sờ thử: “Máu!”

Duyên Dáng Yêu Kiều hét lên.

Ngay sau đó, một nhóm người hung hăng xông vào.

Dẫn đầu là một phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn.

“Là con nhỏ đó! Dám quyến rũ người đàn ông của tao! Đánh nó đi!”

Duyên Dáng Yêu Kiều ôm đầu kêu lên: “Các người nhầm người rồi! Tôi không có! Các người đừng làm xằng bậy, đánh người là vi phạm pháp luật!”

Người phụ nữ trung niên đang hăng máu không thèm quan tâm đến điều này, cô ta đưa mắt ra hiệu đám đàn ông tiến lên ấn Duyên Dáng Yêu Kiều xuống rồi bắt đầu dùng vũ lực.

Duyên Dáng Yêu Kiều hét vào màn hình chiếc điện thoại đang rơi trên đất: “Cứu với! Mọi người giúp tôi gọi cảnh sát đi!”

Nhưng không một ai đứng về phía cô, mà ngược lại còn bị loạt bão bình luận chĩa vào!

[Đánh hay lắm! Theo như tôi nói thì quá là xứng đáng, để xem lần sau cô ta còn dám đi đào mỏ không!]

[Trời ơi, xem phát sóng coi bói nhân duyên giờ lại thành đào mỏ hiện hình, cũng kí©h thí©ɧ quá đi mà!]

[Đã đến lúc lột quần áo của cô ta rồi!]

“Cô Lý, cô đừng kích động.”

Ta nhấp một ngụm trà do đám tiểu quỷ đưa cho, làm ướt cổ họng rồi nhàn nhã nói: “Bây giờ cô hãy nhấc máy lên và nghe ta nói.”

Âm lượng của ta không lớn và khá nhẹ nhàng, nhưng người phụ nữ đang giận dữ đột nhiên trông giống như một con búp bê bị mắc kẹt trong một chiếc đồng hồ, lộ vẻ mặt ngơ ngác. Sau đó, cô ta dừng lại một lúc rồi cúi xuống, nhấc điện thoại lên đối mặt với ống kính.

Ta gật đầu hài lòng: “Cô Lý, cô đã bỏ học năm mười tám tuổi để hỗ trợ tên họ Chu đó học đại học. Hai hai tuổi cô giúp hắn gây dựng sự nghiệp. Tám năm trôi qua, công ty đã phát triển từ một cửa hàng hai người thành nơi có hàng trăm nhân viên như hiện nay, tên họ Chu đó cũng đã được hàng chục triệu đô la mỗi năm.”