“Ta nhớ
rõ
người mà ngươi
đang
ôm trong lòng kia là nữ nhân của ta.”
Thanh
âm
lạnh như băng mang đầy vẻ trào phúng đột ngột vang lên ở phía sau hai người. Hồng Liên và Lôi cùng đồng loạt quay đầu lại mới phát
hiện
Nguyệt Hiên Hoa mặt
không
chút thay đổi
đang
đứng ở nơi đó, đôi mắt xinh đẹp lại mang ánh lạnh lùng trừng mắt nhìn đôi bàn tay của Lôi
đang
ôm lấy mặt cùa Hồng Liên.
“không
phải ngươi có nhiệm vụ quan trọng cần chấp hành sao?” Nguyệt Hiên Hoa chậm rãi tiêu sái gần, rồi vươn tay cầm lấy tay phải của Hồng Liên kéo mạnh về phía mình, cũng chẳng thèm để ý rằng như vậy có làm nàng đau hay
không, mà
hắn
chỉ
đang
tuân theo
một
ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, ôm lấy bả vai của nàng.
Nhìn thấy động tác vô thức
không
tự chủ được này của chủ nhân, chỉ sợ rằng ngay chính bản thân chủ nhân cũng
không
nhận thức được rằng mình
đã
yêu
thích Hồng Liên đến độ nào,
đã
vượt qua cả tri thức nhận biết mà
hắn
sở hữu, đây
thật
sự
là kiểu cách của
một
Vua Sư tử
đang
muốn bảo hộ
một
con sư tử cái
nhỏ
xinh đáng
yêu.
Lôi
nhẹ
nhàng nhún vai, rồi mới nhìn sang khuôn mặt
nhỏ
nhắn
đang
biểu lộ ra vẻ áy náy sâu sắc, mỉm
một
nụ cười vốn khó thấy
trên
khuôn mặt
hắn, “Ta thấy sắc mặt Tiểu Liên
không
tốt lắm, sợ là
đã
sinh bệnh, cho nên mới muốn quan tâm hỏi thăm nàng
một
chút, xem nàng có ăn ngon ngủ tốt hay
không.”
“Có ta ở đây,
không
cần ngươi quản nhiều việc.”
“Vậy sao?”
“Nếu ngươi có nhiều thời gian rảnh rỗi để quan tâm nữ nhân của ta như vậy, sao
không
nhanh chóng
đihoàn thành nhiệm vụ mà ngươi nên hoàn thành
đi.” Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng ra lệnh.
Lôi vẫn mỉm cười, lại quay sang
nói
thêm với Hồng Liên, “Chờ ta trở lại, ta nhớ
rõ
sẽ
mang muội
đi
ăn món điểm tâm mà muội
yêu
thích nhất.”
“Cám ơn Lôi đại ca.” Hồng Liên
nhỏ
giọng trả lời, lại bị cái bàn tay to
đang
cầm tay phải của nàng nhéo mạnh
một
cái, làm nàng tuy đau nhưng lại
không
dám kêu ra tiếng.
Nhìn bóng dáng của Lôi đại ca
đang
nhanh chóng biến mất, Hồng Liên phát
hiện
hóa ra mình cũng
không
muốn huynh ấy rời
đi, bởi vì điều này có nghĩa là nàng lại phải
một
mình yếu ớt mặt đối mặt với Nguyệt Hiên Hoa.
Hồng Liên hít
một
hơi
thật
sâu, rồi dùng
một
giọng khách khí xa cách
nói
với
hắn: “Ta
đi
chuẩn bị cơm trưa.”
“Đây là cái gì?”
một
nắm tóc sợi trắng sợi đen đan xen kết chặt vào nhau lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay
hắn, nàng đột nhiên giật thót trong lòng.
“không
phải ta cố ý cắt
đi
tóc của ngươi, chẳng qua chúng nó cứ xoắn xuýt cùng
một
chỗ, ta
khôngcách nào tháo ra được, mà lại sợ động đến giấc ngủ của ngươi, cho nên......” Hồng Liên vội vàng giải thích, “Đừng lo, ta
không
có cắt quá nhiều tóc của ngươi đâu,
không
nhìn kỹ
thì
căn bản cũng nhìn
không
ra đâu.”
Nàng mới vừa
nói
xong
thì
cả người
đã
bị kéo đến trước mặt
hắn, cánh tay cứng như sắt ôm chặt lấy nàng, làm nàng gần như
không
thể hô hấp.
“Ngươi vì muốn mau chóng chạy tới gặp tình nhân của mình, ngang nhiên dám cắt cụt tóc của ta, phải chăng ngươi
không
muốn sống nữa?”
“Ta
không
có.” Nàng
không
phải như vậy.
“Đừng mơ tưởng hão huyền, nếu ngươi tưởng rằng
sẽ
lợi dụng
hắn
đến phản kháng ta, ta
sẽ
không
cho ngươi thực
hiện
được ý định đó đâu.”
“Ta
không
có,
hắn
thực
sự
chỉ đem ta trở thành muội muội
đã
chết, ta cũng chỉ xem
hắn
giống như đại ca của mình, ngươi
không
nên suy nghĩ bậy bạ.” Hồng Liên lo lắng sợ
hắn
suy đoán lung tung rồi lại ảnh hưởng đến an toàn sinh mệnh của Lôi đại ca.
Nam nhân này, nếu có cái gì mà
không
thuận tâm của
hắn,
thì
cũng
không
khó đoán là
hắn
sẽ
làm ra những chuyện gì.
“Bộ ngươi
không
biết
hắn
có triệu chứng ‘luyến muội tình kết’ (=
yêu
em
gái) sao?”
Hồng Liên hơi hơi mở to hai mắt, “Cái gì?”
“Ta
không
lo chuyện liệu
hắn
có phản bội ta hay
không, nhưng
thật
ra người nên lo là ngươi. Nếu ngươi muốn dụ dỗ
hắn,
thì
rõ
ràng nên tự lo lắng
một
chút
đi, bởi vì ta
sẽ
không
bỏ qua cho ngươi đâu, hơn nữa
hắn
cũng tuyệt đối
không
có cơ hội giữ lại mạng sống.”
“Ngươi
không
cần
nói
hươu
nói
vượn.”
hắn
không
trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, giống như nàng là
một
nữ nhân hạ lưu đến cùng cực, chỉ cần có
một
nam nhân nào đó là
sẽ
liều lĩnh dán sát vào mà chàng chàng thϊếp thϊếp.
thật
sự
là rất đáng giận!
Nàng dùng sức đẩy
hắn
ra, rồi quay đầu
đi
chỗ khác.
Nguyệt Hiên Hoa
không
ngăn cản nàng, vẫn lẳng lặng nhìn nàng như cũ,
hắn
dường như
thật
sự
vui vẻ khi nhìn thấy nàng tức giận đến phát run cả người.
“Ngươi
không
cần lo lắng, nếu ta
đã
đáp ứng lấy thân báo đáp, thân thể của ta cũng chỉ phục vụ cho
một
mình ngươi.”
“Tốt nhất là như vậy.”
hắn
tàn nhẫn trả lời.
Hồng Liên
không
nói
một
câu xoay người rời
đi. Nàng
không
thể tiếp tục ở cùng
một
chỗ với nam nhân này, nếu
không
nàng nhất định
sẽ
chịu
không
nổi mà phát tiết giận dữ.
Nàng cố gắng chạy
một
mạch đến phòng bếp, dùng sức đóng mạnh cửa lại, sau đó cả người như mất hết sức lực mà xụi lơ tựa vào cánh cửa, có cảm giác rằng mình sắp thở
không
nổi.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy nàng
không
thích bị chú ý sát sao như vậy, bị người ta cần như vậy, bị chiếm hữu như vậy, nhưng người kia cũng đâu phải
thật
tình thích nàng, chẳng qua là đem nàng trở thành đối tượng xuất dục mà thôi.
Lúc trước buộc nàng lấy thân báo đáp,
thật
ra là bởi vì
hắn
vừa vặn
đang
cần có cái kia, hết thảy trùng hợp như vậy, liệu có thể
nói
là vận mệnh an bài
không?
Hay lại là do nàng thiếu nợ
hắn?
Hồng Liên cảm giác được đầu mình như muốn nổ tung, lần đầu tiên trong đời nàng cảm giác được
sựbất lực và mất tự do của mình.
hắn
không
hề trói chặt nàng lại hoặc giam giữ nàng, ngược lại,
hắn
để cho nàng được hoàn toàn tự do, nhưng vì sao mà bản thân nàng
không
thể tự rời khỏi
hắn?
Nhớ tới lời nguyền mà
hắn
đã
từng nhắc tới......
Có lẽ,
một
lời nguyền này
không
chỉ ảnh hưởng đến riêng mình
hắn, mà chỉ sợ là ngay cả những người bên cạnh
hắn
cũng khó thoát khỏi
một
kiếp.
Hồng Liên đưa tay cầm lấy mớ cải trắng tươi mới, chuẩn bị nấu cơm trưa cho Nguyệt Hiên Hoa, giống như
một
tiểu thê tử ngọt ngào muốn tự mình nấu ăn cho chồng, chỉ tiếc là
hắn
không
phải là trượng phu ôn nhu của nàng.
hắn
có thể chiếm giữ thân thể của nàng, mà nàng cũng
đã
từng đồng ý lấy thân để báo đáp ân cứu mạng của
hắn, nhưng điều đó
không
có nghĩa là ngay cả trái tim của nàng cũng
sẽ
dâng tặng luôn cho
hắn.
Nàng đây là
đang
chờ đợi thời cơ, chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định
sẽ
cố gắng tìm
một
con đường để lấy lại tự do cho bản thân.
Nhưng mà, nàng
không
chắc chắn lắm là mình có thể kháng cự được bao lâu, bởi vì
hắn
là
một
mẫu người làm cho người ta khó có thể kháng cự được lâu dài, cũng là
một
đại nam nhân
không
cho phép người khác kháng cự.
------------------------
Tuy rằng Nguyệt Hiên Hoa là môn chủ duy nhất, nhưng hôm nay
hắn
không
có ở tại bản doanh,
hắnmang theo Hồng Liên
đi
vào
một
chỗ u tĩnh bên cạnh
một
dòng suối chảy róc rách, bên cạnh dòng suối là
một
gian phòng
nhỏ
tao nhã,
không
hề bày biện xa hoa lộng lẫy mà lại có vẻ thanh nhã thoát tục.
Hồi lúc nàng vừa thấy nơi đây đẹp như đào nguyên tiên cảnh thế này, liền nghĩ sao mà nó giống như là khung cảnh căn nhà trong mơ ước của nàng.
Hồng Liên vì thích thú chuyên tâm vào hết loại hoa này đến loại cỏ kia nên bàn tay
nhỏ
bé trắng nõn
đãbiến thành bẩn nhem nhuốc, nhưng mà nàng lại cảm thấy vui đến quên đất quên trời.
Đột nhiên cảm giác được
một
ánh mắt nóng rực chiếu vào mình, nàng hơi hơi ngẩng đầu
thì
thấy ngay
một
bộ mặt đen xì
đang
nhìn nàng lườm
một
cái, vẻ mặt như tuyên bố tuyệt đối
không
thích nàng vọc bùn đất.
Nàng vốn nghĩ ‘đại bạo quân chắc bắt đầu nóng giận rồi đây’, nhưng mà sau đó lại ngạc nhiên
khônghiểu nguyên nhân vì sao, khi thấy
hắn
chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc nàng
một
cái, rồi tìm
một
nơi râm mát gần đó có thể nhìn thấy chỗ nàng
đang
vầy vọc kia, liền ngồi xuống rồi sa ngay vào trong thế giới thư sách.
một
đại ác ma gϊếŧ người
không
chớp mắt thế mà lại là
một
con mọt sách nha!
Có
nói
ra
thì
cũng
không
ai tin
đi!
Hồi lúc đầu, nàng còn tưởng rằng thói quen đọc sách này là bởi vì cần thiết để phục vụ cho những công tác của
hắn
mà
không
thể
không
làm như vậy. Nhưng sau khi ở chung
một
thời gian nàng mới phát
hiện, chỉ cần
hắn
có
một
khoảng thời gian rảnh rang nhàn rỗi
thì
trong tay liền cầm lấy
một
quyển sách
yêu
thích
không
buông, hơn nữa thái độ của
hắn
trong những lúc như vậy lại giống như
một
tiểu hài tử, luôn muốn tìm
một
nơi có thể nhìn thấy nàng mà ngồi đọc sách.
Cho nên mặc kệ nàng
đang
làm cái gì, chỉ cần ngửng đầu lên
thì
nhất định có thể nhìn thấy
hắn, mặt
không
chút thay đổi, ngồi ở cách đó
không
xa mà đọc sách.
Hồng Liên đem những cây mai con nho
nhỏ
cho vào hố đất, rồi lại
nhẹ
nhàng lấy bao vải trùm kỹ, rồi tưới chút nước, sau cùng
thì
dùng mu bàn tay dính đầy bùn đất đưa lên lau mồ hôi lấm tấm
trên
trán.
Nàng luôn luôn thích các loại hoa này lá nọ, trong nhà bốn mùa nở đầy hoa các loại đều là do nàng tự tay vun trồng, chỉ có khi nàng đắm chìm giữa phong cảnh tươi mát xinh đẹp của cỏ cây
thì
nàng mới có thể cảm giác được
một
loại thỏa mãn bình an hạnh phúc.
Nàng vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn nam tử
đang
chăm chú xem thư sách đằng kia,
một
thân hình thon dài ngồi dựa
nhẹ
vào tảng đá lớn,
một
tay cầm sách,
một
tay khác
thì
nhẹ
nhàng lật trang, ngay như ánh mắt bình thường luôn lạnh băng lúc này cũng bởi vì
đang
chìm trong thế giới thư sách mà tỏa sáng,
một
làn gió
nhẹ
thổi phất qua những sợi tóc trắng
trên
đầu
hắn, bướng bỉnh phe phẩy chúng ở
một
bên mặt mang vẻ tuấn mỹ
không
lời nào tả xiết của
hắn.
Nếu
không
có chỗ thiếu hụt mang đầy vẻ dọa người ở nửa bên kia của khuôn mặt,
hắn
sẽ
là
một
mỹ nam tử toàn vẹn đến nỗi nữ nhân chỉ cần nhìn thấy
thì
liền muốn thét lên chói tai, lúc đó chỉ sợ nữ nhân bám sát bên người
sẽ
nhiều đến mức muốn đếm cũng
không
đếm được.
Nhưng nghe
nói
là
hắn
không
thích nữ nhân, đừng
nói
là
hắn
thích......
Cũng
không
đúng, nghĩ đến dáng vẻ tác hoan vô độ của
hắn
đối với chính nàng,
thì
thật
chả giống là
một
nam nhân
không
thích nữ nhân chút nào.
Vẻ mặt của
hắn
khi cầu hoan với nàng
thật
quá mức xinh đẹp, quá mức làm người ta mê muội.
không
biết thời điểm mà nữ nhân của
hắn
cùng
trên
giường với
hắn
cũng
sẽ
có cảm giấc giống nàng hay
không, cũng
sẽ
bị
hắn
hấp dẫn
thật
sâu sắc
không
cưỡng được?
Hồng Liên đột nhiên có
một
loại cảm giác là lạ, ánh mắt dừng ở mái tóc dài
đang
buông thả
một
cách rất tùy tiện của
hắn.
Kiểu tóc của
hắn
hoàn toàn
không
giống với những kiểu tóc tỉ mỉ tẩn mẩn của những nam tử mà nàng
đã
từng gặp qua, thế nhưng lại bất tri bất giác càng làm tăng thêm cảm giác nguy hiểm tỏa ra từ con người
hắn.
Cho nên,
một
nam nhân như vậy là dạng người hấp dẫn nhất đối với những nữ nhân, nếu
không
phải
trên
mặt
hắn
có
một
bên
không
hoàn mỹ, chỉ sợ rằng
hắn
cũng
sẽ
không
coi trọng
một
kẻ
không
thể bình thường hơn như nàng! Trái tim Hồng Liên giống như bị cái gì đó hung hăng đánh
một
cú
thậtmạnh, tự nhiên lại có
một
thôi thúc
không
muốn nghĩ đến việc phải cùng
một
nữ nhân khác chia xẻ tình cảm và chú ý của
hắn!
“Ngươi
đang
làm cái gì đó?”
“A?”
Vừa nghe đến câu hỏi lãnh đạm quen thuộc, nàng lập tức đứng lên, rồi cảm giác giống như trời đất xung quanh bỗng dưng tối sầm, mắt thấy tưởng
sẽ
lập tức ngã lăn ra
trên
mặt đất đầy bùn, đem toàn thân biến thành
một
cái tượng đất
nhỏ, thế mà hóa ra lại tiến vào trong
một
l*иg ngực mang đầy vẻ nam tính,
một
hơi thở nam tính đặc trưng xộc thẳng vào trong mũi của nàng.
Cái cảm giác mê man cùng hỗn loạn lại ập tới chiếm lĩnh lấy nàng
một
lần nữa, như là khi uống
một
ít rượu
thì
men say vẫn vây quanh nàng sau đó
một
lúc lâu, làm cho khuôn mặt
nhỏ
nhắn, thậm chí cả thân mình của nàng đều hồng hồng nóng nóng.
“Ta......
không
có việc gì......” nàng
nhỏ
giọng trả lời, rồi giãy dụa muốn đứng dậy, thế là lại càng bị
hắnôm lại càng nhanh, nhanh đến nỗi làm cho tim của nàng như sắp nhảy ra ngoài.
“Sau này
không
cho phép ngươi ở dưới ánh nắng mặt trời quá
một
canh giờ.”
hắn
hạ mệnh lệnh, vừa ôm nàng đem đến dưới bóng mát của cây đại thụ, rồi mới
thật
cẩn thận buông nàng xuống.
“Chỉ tại ta đứng dậy quá đột ngột, chứ
không
thì
ta có ở dưới ánh mặt trời bao lâu cũng
không
sao. Trước kia lúc ta còn ở nhà......”
“không
cho phép nhắc đến nhà của ngươi, quên rồi sao?” Đôi mắt xinh đẹp của
hắn
lóe ra
một
ánh cảnh cáo lạnh như băng hàn.
“không
cần......”
hắn
vươn tay muốn nới rộng cổ áo của nàng để cho nàng có thể thuận tiện hít thở
không
khí
thật
tốt, thế mà hành động này lại làm dấy lên bản năng cự tuyệt của nàng.
hắn
sửng sốt
một
chút, rồi lãnh ý càng sâu lập tức lan tràn thay thế mọi cảm xúc
trên
mặt
hắn.
Hồng Liên khẽ cắn môi dưới, “Để ta tự làm là được rồi.”
hắn
không
nói
gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng
nhẹ
nhàng dùng bàn tay
nhỏ
bé cởi
một
cái nút thắt chỗ cổ áo.
Quả nhiên sau khi cởi ra
thì
hô hấp có dễ dàng hơn
một
chút, nàng cũng cảm thấy tốt hơn
một
chút.
“Tốt hơn nhiều
không?”
hắn
cúi đầu hỏi, thanh
âm
trầm nặng mang theo
một
ngữ điệu dễ khiến cho người khác mềm lòng.
“Tốt hơn nhiều.”
“Cởi toàn bộ nút thắt ra.”
hắn
ra lệnh, ánh mắt nóng rực
không
chớp lấy
một
cái nhìn chằm chằm vào nàng,
một
ánh mắt tràn ngập tính xâm chiếm như vậy
thật
sự
làm cho người ta trở nên tâm hoảng ý loạn.
Hồng Liên
không
khỏi cảm thấy bây giờ
không
biết làm sao cho phải.
“Ta muốn nhìn ngươi.”
Nghe được thanh
âm
khàn khàn của
hắn, Hồng Liên cảm giác được mặt của nàng nóng đỏ lên như muốn bốc cháy, thân mình theo bản năng lại muốn lùi về phía sau, thế nhưng bàn tay
nhỏ
bé của nàng lại bị bàn tay to của
hắn
dùng sức bắt lấy.
“Nếu ngươi còn muốn phản kháng ta, ta
sẽ
liền......”
đang
lúc
hắn
nghĩ rằng
sẽ
thốt ra những lời
nói
uy hϊếp khủng bố mà
hắn
vẫn thưòng dùng,
thì
nhìn thấy cặp mắt tròn to xinh đẹp của nàng đầu tiên là chớp chớp, rồi mới lóe ra
một
chút ánh kinh ngạc,
trên
mặt cũng chậm rãi lộ ra
một
nụ cười mỉm lay động lòng người.
Trong lòng
hắn
nảy lên
một
cái.
Cứ tưởng rằng cuối cùng
thì
nàng cũng hiểu được ai là lão đại nắm quyền sinh sát trong tay, cho nên mới quyết định
không
tiếp tục phản kháng
hắn
nữa mà ngoan ngoan ngoãn ngoãn nghe theo lời
hắn, nhưng
không
ngờ rằng nàng lại kêu to lên cứ như là phát
hiện
được chuyện gì đại
sự
nghiêm trọng lắm
không
bằng.
“Oa! Đáng
yêu
ghê!”
Nguyệt Hiên Hoa sửng sốt
một
chút, lúc này mới cảm giác được hình như phía sau mình giống như có cái gì đó
đang
rình rập muốn tập kích, liền xoay phắt người lại,
thì
phát
hiện
một
con mèo hoang
nhỏgầy nhom
không
được mấy thịt
đang
đánh đu như tập xà đơn
trên
nhánh cây, bộ dạng như
đang
hoảng loạn nhìn
thật
là nguy hiểm.
Sắc mặt
hắn
liền tái nhợt
đi, lập tức dời chân rời xa con mèo hoang
đang
đánh đu giữa
không
trung kia vài bước.
“Nguyệt, nó giống như
đang
sợ lắm đó!”
hắn
hừ lạnh
một
chút, tỏ vẻ chuyện này chả liên quan gì đến
hắn
cả.
Tốt nhất là nó lập tức rơi đập đầu xuống đất rồi biến thành
một
con mèo ngốc
đi
thì
hay biết mấy.
Hồng Liên liếc mắt nhìn
hắn
một
cái, phát
hiện
hình như
hắn
không
thích mèo cho lắm. Mà con mèo
nhỏđang
đu ở
trên
cây kia lại
đang
nức nở meo meo trông rất đáng thương,
một
đôi mắt mèo tròn vo nhìn Hồng Liên cầu xin làm cho nàng cầm lòng
không
đậu mà liều lĩnh vọt tới dưới tán cây, vươn hai tay như muốn đón nó xuống.
Chỉ tiếc tay nàng quá ngắn nên với
không
tới, nếu con mèo
nhỏ
không
nhảy xuống
thì
cũng chỉ có thể chờ đến lúc nó chịu hết nổi buông chân rơi xuống mới có thể đón được nó.
“không
cần lo cho nó, chúng ta còn có chuyện phải làm.”
“Nhưng mà......” Hồng Liên cưỡng lại
không
chịu để cho
hắn
lôi
đi,
không
rõ
tại sao
hắn
lại bày ra
mộtdáng vẻ vội vội vã vã phải tức khắc rời khỏi nơi này như vậy, cứ như là con mèo
nhỏ
đáng
yêu
này chỉ sau
một
khắc
sẽ
biến thành
một
con hổ lớn hung mãnh vậy.
Sợ là chỉ có
một
nguyên nhân có thể giải thích cho phản ứng như vậy, đó là......