Chương 3

Ngày nào đó, là ngày Nguyệt Hiên Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Liên.

trên

đường

hắn

đi

ngang qua

một

gian miếu đổ nát

thì

vừa lúc trời đổ cơn mưa.

Tiến vào bên trong gian miếu đổ nát,

hắn

tìm

một

chỗ

ẩn

thân kín đáo phía sau

một

cây cột, rồi liền nhắm mắt dưỡng thần chờ trời tạnh mưa.

Hôm nay Nguyệt Hiên Hoa nhàm chán kiếm cớ

đi

“chỉnh đốn” nhóm huynh trưởng vô tình của mình,

hắntức giận bởi vì bọn họ khi có người khác phái

thì

liền

không

thèm quan tâm đến huynh đệ nữa, cho nên

hắn

không

thể nào để yên cho bọn họ chỉ xuất ra vài chiêu đơn đơn giản giản mà liền ôm được mỹ nhân về, cũng sẵn tiện thí nghiệm

một

chút xem vài vị nữ nhân kia có xứng làm chị dâu của

hắn

hay

không.

Thực bất hạnh cho

hắn, từng cảm giác

một

đều

không

tệ lắm.

Có phải sao hồng loan chiếu mệnh của huynh đệ bọn họ đều đồng loạt động đậy sau thời gian dài im lìm hay

không?

Bọn họ dường như đều đồng thời cùng lúc gặp được phân nửa sinh mệnh kia của chính mình, chẳng qua chuyện này cũng khó trách, bởi vì bọn họ là bào thai sinh bốn, như vậy, nếu chiếu theo đó...... đừng

nói



hắn

cũng có khả năng gặp được phân nửa của

hắn

chăng?

Nghĩ đến đây, Nguyệt Hiên Hoa biểu lộ



thái độ khinh thường,

hắn

cũng

không

tin rằng

sẽ



một

nữ nhân nào lại

đi

yêu

thương

một

kẻ có khuôn mặt nửa người nửa quỷ như

hắn

vậy. Hơn nữa,

hắn

cũng

không

cần có

một

nữ nhân vướng chân vướng tay

đi

tò tò theo bên người.

một

người



đơn, mà nỗi



đơn này lại

đã

quá lâu quá dài, nên có

một

chút ý tưởng bất mãn.

Ngay phía sau,

hắn

nghe được

một

thanh

âm

truyền đến từ cửa miếu đổ xiêu đổ vẹo, xem ra gian miếu đổ nát này

không

hề do

hắn

độc chiếm.

thật

sự

là chán ghét mà.

hắn

không

thích mà cũng

không

có thói quen ở chung

một

chỗ với người

không

quen

không

biết,

đang

định đứng dậy rời

đi, lão thiên gia lại dường như

không

muốn để

hắn

rời

đi

nên đánh

một

đường tia chớp màu lửa bạc xẹt qua phía chân trời, rồi lập tức sau đó là tiếng sấm ầm vang vọng tới.

Đáng chết! Sét đánh.

hắn

không

khỏi rủa thầm trong lòng

một

câu, lại nhắm hai mắt lại, nghĩ, quên

đi, dù sao bọn họ cũng

không

phát

hiện

ra

sự

có mặt của

hắn,

hắn

cứ coi như bọn họ là hình nhân

ẩn

mặt là được rồi.

Trong lòng

hắn

nghĩ như thế, nhưng những người đó lại tuyệt

không

im lặng chút nào.

thật

là, lục đυ.c cái gì mà hoài vậy! Nguyệt Hiên Hoa

không

hờn

không

giận nhăn mi lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời

đã

muốn gần tạnh,

hắn

đứng lên, chuẩn bị rời

đi

cái nơi làm cho

hắn

bực mình như muốn đòi mạng

một

ai đó này.

một

cái quay đầu lơ đãng,

hắn

phát

hiện

mình

đang

đón nhận

một

đôi mắt ngập nước thập phần sinh động, mà trong cặp mắt kia

đang

lóe lên ánh nhìn mang đầy vẻ tuyệt vọng, giống như là

đang

cầu cứu

hắn.

Đôi mắt lạnh lẽo như băng của Nguyệt Hiên Hoa cuối cùng cũng thấy



bọn họ

đang

lục đυ.c cái gì.

một

bàn tay to lớn

đang

đè chặt miệng của



gái

để nàng

không

thể phát ra bất kỳ tiếng kêu cứu mạng nào.



gái

bị trói quặt tay ra sau, toàn thân

không

thể động đậy, chỉ có



là nhìn thấy

một

người đàn ông

đang

đứng trong bóng tối, còn những nam nhân khác bởi vì quá vội vã thích chí muốn hưởng thụ thân thể xinh đẹp của nàng nên căn bản

không

chú ý tới tử thần

đã

đang

đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.

“cô

nàng này

thật

sự

xinh đẹp cực phẩm, dáng người chẳng những hoàn mỹ mà còn trắng nõn trắng nà, đậu hũ Tây Thi trong thành so ra còn kém nàng đó nha.”

Ác danh của huynh đệ nhà họ Cao này

đã

lan rất xa, bởi ỷ lại vào khối tài sản được phụ thân di chúc nên suốt ngày ăn

không

ngồi rồi, ham chơi mà lười làm việc, nhưng lại ác

một

nỗi là bọn chúng chuyên đùa giỡn con

gái

nhà đàng hoàng khắp nơi nơi, nếu nhìn thấy thích

một

nữ tử nào

thì

liền mạnh tay bắt

đi, đoạt

sự

trong sạch của người ta, có

một

số nử tử

không

chịu nổi nỗi nhục nhã như thế

đã

thắt cổ tự sát, nên xét ra

thì

huynh đệ Cao gia này

đã

gϊếŧ hại rất nhiều mạng người vô tội.

Những người bị hại khác nếu

không

tự sát chết

thì

cũng

không

dám hé lộ ra, cho nên đến bây giờ đôi huynh đệ da^ʍ tặc này vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Hôm nay Hồng Liên cùng vị hôn phu Giang Văn của mình cùng đến miếu

trên

núi bái Phật, bởi vì hai người muốn thành hôn trong

một

thời gian ngắn.

Tuy rằng Giang Văn

không

có tài cán gì nhiều hay là mang chí lớn gì trong ngực, nhưng mà chỉ cần chàng

không

làm xằng làm bậy mà cứ theo sát phụ thân để học cách làm ăn, sống cuộc sống bình thường cả

một

đời, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng nàng

không

ngờ đến

sẽ

gặp

một

tai kiếp đáng sợ đến như vầy!

“Đúng vậy, đúng vậy! Đại ca, trước đây ca đều là người hưởng trước, bữa nay có thể đến lượt đệ trước

đi!”

“không

được, mặt hàng tốt đẹp cực phẩm như vậy, đương nhiên là đại ca trước rồi.”

“Nhưng......”

“Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, sao

không

đi

đánh tiếp cái tên tiểu tử thối kia

đi.”

Theo như lời kẻ đại ca nhắc tới, ánh mắt Nguyệt Hiên Hoa hướng theo và dừng lại

trên

người

một

nam nhân bị buộc chặt vất ở

một

góc, mặt mũi bị đánh đến bầm dập, vốn nãy giờ nằm im

không

có phản ứng gì, nhưng vừa nghe có người nhắc đến việc tiếp tục đánh

hắn

nên lập tức kinh hoàng cầu xin tha thứ

một

cách rất hèn mọn.

“Hai vị đại gia,

không

cần đánh ta nữa, dù sao người mà các đại gia thích là nàng, ta đem nàng cho các người, các người cứ thong thả hưởng thụ là tốt rồi. Thả ta

đi, ta cam đoan

sẽ

không

nói

chuyện này ra ngoài đâu.”

Hồng Liên vừa nghe vị hôn phu

nói

như vậy, mở to đôi mắt

không

dám tin mà nhìn thẳng vào mắt

hắn.

“Hồng Liên, nàng đừng oán hận ta.”

Nước mắt Hồng Liên nhịn

không

được mà chảy dài xuống hai má,

không

phải bởi vì nàng sợ bản thân sắp nhận

một

kết cục đáng sợ đến thế nào, mà là bởi vì ánh mắt của nam nhân trước mắt này làm cho nàng cảm thấy trái tim mình nổi lên tầng băng giá.

Từ

nhỏ

đến lớn nàng vẫn cho rằng mình

sẽ

gả cho

hắn, sau đó

sẽ

làm

một

người vợ bình thường vì chồng nấu cơm sinh con, mà

hắn

cũng

sẽ

bảo hộ nàng suốt đời suốt kiếp, nhưng

không

thể ngờ rằng khi gặp uy hϊếp bạo lực như lúc này,

hắn

thế mà vẫn cứ nhận chịu uất ức,

đã

vậy còn muốn hy sinh nàng!

Nghĩ đến việc chính mình lại

đi

tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của thứ nam nhân

không

đáng mặt nam nhân này, nàng muốn phun hết ruột gan ra.

“Hắc hắc! Nam nhân của ngươi cũng

đã

nhiệt tình đề cử như vậy, ta nghĩ nếu chúng ta cứ tiếp tục khách khí

thì

có vẻ phụ lòng tốt người ta.”

Hồng Liên oán hận trừng mắt nhìn khuôn mặt trương phì làm người ta phát buồn nôn kia, trong lòng cầu mong

một

người nào đó có thể tới cứu nàng lúc này. Nhưng ngay tại thời điểm dường như sắp tuyệt vọng đến nơi, nàng lại phát

hiện

Ông Trời

đã

phái cứu tinh tới.

Bởi vì miệng của nàng

đã

bị bịt chặt,

không

thể phát ra

một

tiếng nào, cho nên nàng chỉ có thể cố gắng dùng ánh mắt hấp dẫn bóng ma của người kia để

hắn

có thể nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của nàng.

Chiêu thức duy nhất này thế mà lại có hiệu quả.

Thân hình tuyết trắng, ngoại y bị xé rách tươm, nước mắt chảy thành dòng, ánh mắt ai oán bắn về phía vị nam tử lạnh lùng kia.

Nguyệt Hiên Hoa khi đón nhận ánh mắt cầu xin đáng thương nhất mực kia của Hồng Liên

thì

cảm thấy ngực như bị chùy sắt đập

một

nhát

thật

mạnh.

Cặp mắt

thật

to như hồ thu long lanh ngập nước, giờ phút này tràn ngập nước mắt van vỉ cầu cứu hướng về

hắn, tác động

thật

mạnh đến trái tim trước giờ vốn luôn bình tĩnh

không

gợn sóng xao động nào của

hắn. Quần áo

trên

người nàng bị xé rách tươm nên

không

thể che dấu được cảnh xuân đẹp tuyệt, thân mình trong trắng như thủy tinh trong suốt, bộ ngực sữa mượt mà đầy đặn hơi run run, đỉnh núi nho

nhỏ

màu phấn hồng

không

biết là vì sợ hãi hay là do

không

khí lạnh mà se chặt lại, tạo tác động kí©h thí©ɧ đến du͙© vọиɠ

ẩn

sâu nhất của

một

nam nhân.

Nàng giống như là

một

con vật

nhỏ

đầu bị nắm chặt, chỉ có thể dùng cặp mắt kinh hoàng bất lực nhìn hướng

hắn

mà phát ra lời cầu xin

không

tiếng động.

hắn

chưa từng bao giờ mềm lòng chỉ vì thấy người khác cầu cứu, cho tới bây giờ cũng

không

có.

trênthế giới này,

hắn

chỉ duy nhất hiểu được nỗi đau của chính mình,

không

một

nỗi đau hay sợ hãi nào của những người khác lại có thể xứng đáng để tim

hắn

nổi lên

một

tia đồng cảm.

Nhưng bây giờ vì sao mà trong lòng

hắn

lại nảy sinh

một

cảm xúc thương hại kỳ dị, níu kéo

không

thể buông tha đối với

một

đôi mắt đầy bất lực sợ hãi kia?

Tại nơi này, thời điểm này, nàng lại dùng

một

đôi mắt đen to sâu lắng lẳng lặng rơi nước mắt,

một

ánh mắt tái nhợt kinh hoảng như vậy, nhu nhược bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy......

Ánh mắt như vậy,

hắn

đã

từng thấy qua.

Nhiều năm trước kia,

hắn

đã

từng nhìn thấy ánh mắt giống vậy

trên

mặt nước hồ lạnh như băng, lúc ấy,

hắn

đói đến mức chỉ có thể uống thứ nước lạnh băng trong hồ đó mà cầm cự. Tại

một

khoảnh khắc ấy,

hắn

đã

hy vọng có

một

kỳ tích xuất

hiện, chỉ cần có người có thể vươn tay cứu viện

hắn

thì

cho dù có bắt

hắn

cả đời làm nô ɭệ,

hắn

cũng

sẽ

đáp ứng.



hiện

tại, tiểu nữ nhân này đúng là hình ảnh lúc trước của

hắn.

Nhưng mà, điều này cũng

không

có nghĩa là ở thời điểm

hiện

tại,

hắn

nhất định phải làm cái người tốt mà lúc trước

hắn

hy vọng

sẽ

xuất

hiện

kia, bởi vì lúc ấy cũng chẳng có người nào cứu

hắn

cả.

Nguyệt Hiên Hoa tự nhủ ‘mình hẳn là nên nhanh chóng xoay người rời

đi,

không

cần xen vào việc của người khác’, nhưng thời điểm mà phản ứng cơ thể bắt kịp với suy nghĩ trong đầu

thì

bước chân của

hắnđã

đi

về phía hướng Hồng Liên.

Ngoài cửa,

một

tia chớp xẹt qua phía chân trời trong

một

khoảnh khắc, Hồng Liên mở to hai mắt, nghênh diện

một

đôi con ngươi sâu thẳm thần bí trong

một

cặp mắt hắc ám như vực sâu, kinh ngạc khi nhận ra rằng bóng ma lạnh như băng có đôi mắt hữu thần ấy

không

phải là người mà Ông Trời phái tới.

Nàng từng nghe người ta

nói

qua rằng ‘gặp Thần Phật

thì

thấy thần tích’, nhưng có rất ít người

đã

từng gặp qua la sát để có thể tả xem hình dạng là như thế nào, cho nên thân ảnh cao ngất mang chút vị cao ngạo

đang

chậm rãi

đi

về phía nàng,

một

mái đầu với những sợi trắng bạc phiêu đãng bay bay trong gió, dưới ánh sáng từ tia chớp làm lộ ra nửa bên mặt đầy vẻ tuấn mỹ như thần thánh đến khiến cho người khác như muốn ngừng thở.

Toàn thân của nam nhân trẻ tuổi trước mặt kia tản mát ra

một

khí chất cao ngạo lạnh lùng, vẻ mặt lại càng thể

hiện

sự

tối tăm lạnh lẽo như băng.



một

kẻ ngạo mạn lãnh đạm xem mình như

trên

cả thiên hạ? Hay là

một

sự

kiêu ngạo lạnh lùng cuồng vọng? Hay là lãnh khốc đến vô tâm vô tình?

Cho dù là thế nào,

hắn

đều là

một

nam nhân xinh đẹp nhất mà Hồng Liên

đã

từng gặp qua – nhưng mà, đó là suy nghĩ của thời điểm mà nàng còn chưa nhìn thấy

một

nửa khác của khuôn mặt kia.

một

làm gió lạnh thổi phất qua, trong nháy mắt nửa bên mặt bị tóc che khuất liền phơi bày ra trước mắt mọi người, toàn bộ mọi người tại đây đều giật bắn mình há to mồm mà hít thở khí lạnh.

một

gương mặt của quỷ dữ

đang

hung tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ, cứ như

sẽ

lập tức hướng lại đây nuốt trọn bọn họ vào bụng, như là Quỷ Vương ăn tiểu quỷ vậy.

“Aaaa!”

“Có quỷ!”

Huynh đệ Cao gia vốn mới đầu mang đầy vẻ hung thần ác sát, dâʍ ɖu͙© đầy bụng, thế mà khi nhìn thấy Nguyệt Hiên Hoa

đang

chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt

thì

đã

nhanh chóng bị dọa đến nỗi tay chân cứng ngắc

không

thể cử động được.

Đối mặt với

một

tình huống phản ứng như vậy, Nguyệt Hiên Hoa

đã

biết từ lâu nhưng cũng

không

thể trách bọn họ. Những kẻ ngây thơ ngu xuẩn nhưng tự cho là mình thanh cao này, nghĩ rằng dáng vẻ của mình có vẻ bình thường

một

chút

thì

liền đem lòng khinh bỉ những người có bộ dạng dị thường hơn mình.

Nguyệt Hiên Hoa mặt

không

chút thay đổi lẳng lặng nhìn chăm chú vào Hồng Liên, giống như tại

hiệntrường chỉ có mình nàng mà thôi, những người khác đều

không

đáng để

hắn

liếc mắt xem

một

cái.

Theo lý thuyết, đáng lẽ nàng cũng nên bị dọa cho sợ hãi, nhưng nếu

nói

là ‘bị dọa’

thì

không

bằng

nói

là ‘khϊếp sợ’

thì

đúng hơn, hơn nữa cảm giác này trôi qua rất nhanh, thậm chí ngược lại ở trong lòng nàng lại cảm thấy so với ba nam nhân khác cũng

đang

ở chỗ này,

hắn

thoạt nhìn còn muốn tốt đẹp hơn

mộtchút.

Nàng cố gắng giãy dụa, muốn

hắn

cứu nàng.

“Ngươi muốn ta cứu ngươi?” Rốt cuộc Nguyệt Hiên Hoa cũng mở miệng, thanh

âm

trầm thấp quanh quẩn trong ngôi miếu cũ đổ nát, tạo ra tiếng vọng rùng rợn làm cho mọi người lông tơ dựng đứng còn xương cốt

thì

nhũn ra.

Hồng Liên cố sống cố chết gật gật đầu.

Đương nhiên nàng nghĩ,

hiện

tại nếu

hắn

không

cứu nàng

thì

còn có ai có thể cứu nàng đây?

Ba nam nhân bên cạnh vẫn còn bị dọa đến toàn thân

không

thể nhúc nhích, bọn họ thậm chí còn cảm thấy phải chăng

yêu

quái này

đã

sử dụng pháp thuật

trên

người bọn họ, chứ nếu

không

thì

sao tay chân bọn họ như nhũn ra, liên tục muốn cử động cũng

không

thể động đậy chút nào.

Chỉ nhìn đến vẻ mặt bị dọa đến chấn kinh của bọn họ

đã

đủ để cho Nguyệt Hiên Hoa nổi lên sát khí.

Hơn nữa,

hắn

phát

hiện

rằng càng đợi lâu,

hắn

càng

không

thích có bàn tay của nam nhân khác đặt ở

trên

người tiểu nữ nhân kia.

Cảm giác kỳ quái như vậy làm cho

hắn

thật

sự

không

được tự nhiên, mà cũng bởi vì cảm xúc này trước đây

hắn

chưa từng trải qua, nên càng làm cho

hắn

không

thể chịu đựng được loại xúc động này.

“Muốn ta cứu người, có thể, nhưng giá là do ta tùy ý đặt ra.” Cả người

hắn

tràn ngập sát khí.

thì

ra

hắn



một

kẻ sát thủ nhận tiền, có thể dùng tiền để giải quyết

sự

việc là tốt rồi. Hồng Liên vội vàng dùng sức gật gật đầu, chuyện tới nước này

thì

hắn

muốn như thế nào đều tốt cả, chỉ cần có thể cứu nàng thoát khỏi ma chưởng.

không

ai nhìn thấy

sự

tình diễn ra như thế nào, thế nhưng sức nặng của bàn tay vốn vẫn

đang

đè chặt miệng Hồng Liên đột nhiên buông lỏng ra, đồng thời nghe được

một

tiếng kêu đầy bi thảm, Hồng Liên cảm giác được có

một

dòng chất lỏng ấm nóng phun lên

trên

mặt mình.

Mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong khoang mũi nàng, lúc này nàng mới phát

hiện

cánh tay vốn

đangđặt

trên

mặt nàng

đã

bị cắt đứt ngọt rơi xuống nằm cạnh bên người nàng, ngón tay vẫn còn

đang

vặn vẹo đầy khủng bố.

“Ta ghét lúc ta

đang

hỏi chuyện mà có người quấy rầy.” Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng phun ra

một

câu.

“A! Đau quá! Chặt đứt tay ta rồi.” Tiểu đệ Cao gia nắm chặt cánh tay phải bị chém đứt, máu tươi

khôngngừng theo chỗ đứt phun ra có vòi, nhìn rất đáng sợ.

Lúc này, Nguyệt Hiên Hoa lại hướng đến gần Hồng Liên, ánh mắt chậm rãi dừng

trên

cơ thể cơ hồ

đangbị tê cứng của nàng mà quần áo bị xé rách nát cũng

không

che được thân thể tuyệt vời, nhất là dừng lại lâu hơn

một

chút ở bộ ngực tuyết trắng đẹp đẽ đáng

yêu

của nàng.

Giữa con ngươi đen thẳm thâm thúy lóe lên

một

ánh lửa bừng bừng

thật

bức bách người.

Nàng có thể thấy được trong mắt Nguyệt Hiên Hoa cũng

đang



một

ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt giống như những nam nhân kia, nhưng điều làm nàng

không

thể tin được là, ánh mắt của những kẻ kia làm nàng cảm thấy bị nhục nhã, mà ánh mắt của nam nhân này lại khiến nàng cảm thấy thân thể mình giống như bị lửa thiêu đốt nóng cháy.

“Thích trừng phạt bọn họ như thế nào?” Lời này

nói

ra nghĩa là

hắn

đã

chấp nhận lời cầu cứu của nàng rồi.

“Ta muốn bọn họ vĩnh viễn

không

thể xuất

hiện

trước mặt ta.” Hồng Liên vừa khóc vừa phẫn nộ thốt ra.

Nếu có thể, nàng hy vọng chính nàng có thể ngoan độc mà quyết tâm gϊếŧ chết bọn chúng.

“Tuân mệnh, công chúa của ta.”

Nguyệt Hiên Hoa chậm rãi xoay người đối mặt với hai huynh đệ Cao gia. Tiểu đệ Cao gia

đã

đau đến mức sắc mặt trắng bệch và có thể té xỉu bất cứ lúc nào, đại ca Cao gia

thì

lại

không

cam lòng khi phải buông tay với



gái

Hồng Liên xinh đẹp như vậy, nếu hôm nay

không

chiếm đoạt được nàng, khả năng là sau này cũng

sẽ

không



một

cơ hội nào nữa.

Nguyệt Hiên Hoa

không

lập tức hạ đao gϊếŧ người ngay mà

hắn

cho hai kẻ kia đủ thời gian để chạy trối chết, rồi mới từ từ mở miệng, “thật

đúng là được chết dưới hoa mẫu đơn, có thành quỷ cũng phong lưu.”

“Ngươi......”

Lời còn chưa dứt

đã

thấy

một

ánh hào quang lóe lên, rồi tất cả lại trở về vẻ bình thản vốn có.

Nguyệt Hiên Hoa lại chuyển hướng nhìn về phía Hồng Liên, sát khí trong thanh

âm

còn chưa hết, hỏi, “Còn tên kia?”

Vừa nghe thấy hung thần ác sát này

sẽ

quay ra đối phó với mình, Giang Văn vội vàng hướng Hồng Liên dập đầu cầu xin tha thứ, “Liên nhi, tha cho ta, nàng

sẽ

không

nhẫn tâm nhìn ta chết chứ?

không

phải nàng rất muốn được gả cho ta sao? Nếu ta chết như lời

hắn

nói......”

Nghe vậy, trong

một

nháy mắt, Hồng Liên rất muốn rống to ‘gϊếŧ

hắn’, nhưng rồi nàng vẫn

không

mở miệng thốt ra chữ này, bởi vì dù sao ai mà chẳng sợ chết.

“Để cho

hắn

đi

đi

thôi!”

Nguyệt Hiên Hoa

đang

chuẩn bị ban cho y

một

đao

thật

thống khoái, lại nghe nàng

nói

câu muốn để cho y

đi!

Nhưng mà

hắn

vẫn làm theo nguyện vọng của nàng, để y rời

đi.

Nhìn thấy Giang Văn

không

chút do dự quay lưng bỏ chạy trối chết, ngay cả

một

ý niệm muốn cứu nàng cũng

không

có trong đầu, nàng chỉ có thể bất lực mà khóc rống lên, khóc cho tình cảm

đã

thực lòng dâng tặng suốt bao nhiêu năm qua

thì

ra lại

không

đáng giá

một

chút nào như vậy.

Nàng quá mức sa vào cảm xúc thương tâm của chính mình mà quên rằng

hiện

thời còn

đang



sự

tồn tại của

một

người khác.

Khi thân ảnh cao lớn của

hắn

tạo

một

bóng đen

trên

đầu nàng, lúc này nàng mới chậm rãi nâng khuôn mặt

nhỏ

nhắn đầy nước mắt lên nhìn chăm chú vào

hắn, còn mặt

hắn

vẫn

không

chút thay đổi mà nhìn thẳng vào nàng như trước.

Nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt

hắn

lại

không

giống như trước mà trở nên

thật

nóng cháy.

“Nên thực

hiện

hứa hẹn của ngươi.”

“Xin người cởi trói cho ta trước, ta

sẽ

nhanh chóng về nhà lấy tiền –”

“Ta

nói

rồi, trả giá nào là do ta đặt ra.”

hắn

vô cảm cắt ngang lời

nói

của nàng.

“Người muốn bao nhiêu tiền?” Nàng hỏi, rồi mới phát

hiện

ánh mắt

hắn

dừng

trên

bộ ngực tuyết trắng lộ liễu của mình, trong đầu nàng liền

hiện

lên

một

ý niệm bất an. Nàng muốn che thân thể mình lại, nhưng mà hai tay

đang

bị trói chặt nên nàng căn bản

không

thể động đậy được tí nào, chỉ có thể cố sức cuộn thân thể lại để gắng che khuất

một

chút cảnh xuân

đang

lộ ra ngoài.

Trong đầu

hắn

cũng

không

có ý niệm giúp nàng cởi bỏ dây thừng, mà đứng tại chỗ cao ngạo lạnh lùng trừng mắt nhìn xuống nàng, những sợi tóc màu trắng bạc phía sau lưng

hắn

chậm rãi lay động phiêu diêu, vẻ mặt tuấn mỹ bị che kín bởi du͙© vọиɠ làm cho người ta nín thở.

“Người

không

cần tiền.” Đây là câu khẳng định, nàng biết cái mà

hắn

gọi là ‘trả giá’

không

phải là tiền, “Vậy người muốn cái gì?”

hắn

vươn bàn tay to kéo nàng vào trong l*иg ngực rộng lớn của

hắn, nàng khϊếp sợ và hoang mang nhìn chăm chú vào

hắn, nhiệt độ cơ thể cùng mùi nam nhân của

hắn

như ngấm vào da thịt nàng, làm cho lòng nàng trong

một

khoảnh khắc đó

không

thể khống chế mà đâm ra vô cùng kinh hoàng.

“Ta

đang

nghĩ muốn tìm

một

người để theo giúp ta.” Lần đầu tiên trong cuộc đời,

hắn

thừa nhận mình



đơn tịch mịch, rồi ngay lập tức

hắn

bất thần túm chặt cái miệng

nhỏ

nhắn của nàng

một

cách vô cùng bá đạo, khắc lên đó dấu ấn riêng của

hắn.

Cả đời

không

thể xóa được.