Chương 7

Sau đó tôi bắt đầu dạy đám quỷ học sinh ca hát.

“Bên ngoài đình, cạnh con đường cổ, cỏ xanh cao tận trời…”

Người xem thi nhau rời khỏi phòng livestream, số người online từ 250 xuống còn 25.

【Khó nghe muốn chết! Khó nghe muốn chết!】

【Tiểu bạch hoa, cô hát câu nào có vần điệu xíu được không?】

【Đây là livestream trò chơi kinh dị hay âm nhạc vậy?】

【Cái này mà cũng xứng gọi là livestream âm nhạc hả?】

Sau khi hát xong, không còn một ai ở trong phòng livestream nữa.

Ngay cả fan não tàn của tên kia cũng chạy luôn.

Tôi nhíu mày.

Tôi không phục.

Tôi cười tủm tỉm nói: “Chúng ta lại hát một lần nữa nhé.”

Quỷ học sinh ngã ngửa không sót một ai.

Quỷ học sinh cùng tôi lao vào tẩn nhau một trận.

Tôi kết ấn đọc khẩu quyết: “Chấn* quyết, lôi đình chi nộ!”

* Chấn: quẻ chấn (một trong tám quẻ Bát quái, tượng trưng cho sấm sét)

Thoáng chốc, sấm sét xuất hiện trên bầu trời!

Đùng Đùng ——

Đám quỷ học sinh bị thiên lôi đánh cho mấy đợt sấm sét, tên nào tên nấy đều biến thành hình dạng ngoài cháy trong mềm.

Giờ đây, các em ấy đều trở nên ngoan ngoãn, chắp tay sau lưng “học” hát theo tôi.

Cuối cùng, Tuân Hành Chi bị giọng hát khó nghe của đám quỷ học sinh làm cho phát điên, cậu ta chỉ vào lưỡi mình, quyết định bỏ cuộc không chống đối nữa.

Tôi thả cậu ta ra.

“Chân trời, góc đất, chỉ có vài người tri kỷ. Thưởng thức rượu ngon, đêm nay không mộng mị.”

Dưới sự dẫn dắt của Tuân Hành Chi, tiếng hát duyên dáng bay khắp khuôn viên trường, tràn ngập vẻ tươi đẹp của tuổi thanh xuân và mang theo một chút buồn bã tiếc nuối.

Bài này không hợp với bầu không khí âm trầm khủng bố của trường học ma quỷ này lắm.

Dưới một vầng sáng dịu dàng, chiếc chìa khóa thứ ba được tiếng hát gọi ra! Oa! Tuân Hành Chi thật tuyệt nha ~

Tôi cầm lấy cất chìa khoá vào trong túi.

Người xem trong phòng livestream đã trở lại.

Bọn họ vừa vặn chứng kiến được khoảnh khắc tôi bắt được chìa khóa.

【Má nó, tôi vừa mới thấy cái gì vậy? Chiếc chìa khoá thứ ba sao!】

【Tôi cần phải nói một câu, giá trị may mắn của tiểu bạch hoa là bug.】

【Đây phải gọi là đứng ở đầu gió, heo cũng biết bay.】

【Tôi ghét con nhỏ này, chỉ biết dựa vào may mắn để thắng Đường Đường của bọn tôi.】

Đột nhiên, giữa những dòng chat la ó đó, một người khác thường nhảy ra.

【Không phải đâu!! Do các cậu không nhìn thấy tình huống lúc nãy, cô ấy là đại thần! Là đại thần!!!】

Thì ra, lúc nãy có một người xem vào nhầm phòng livestream, cậu ta đã thấy cảnh tôi đọc khẩu quyết dẫn thiên lôi.

Cậu ta kích động đến mức nói năng lộn xộn, không ngừng nói tôi lợi hại cỡ nào.

Những người xem khác đều nghĩ cậu ta là người điên, kêu cậu đừng nổi điên nữa

Tôi thật áy náy vì điều này, tôi không thể dùng thuật pháp giúp cậu ta biện hộ.

Ở nơi quỷ quái này không nên thường xuyên bại lộ thực lực của chính mình.

Tôi phải giữ kín những lá bài tẩy của mình, không thể lộ ra quá sớm.

“Hát không tệ nha.” Tôi xoa đầu Tuân Hành Chi.

Cậu ta cảm thấy không được tự nhiên nên trừng tôi một cái, quay đầu đi chỗ khác.

Tôi thực sự mừng cho Tuân Hành Chi: chìa khóa đã nằm trong tay tôi, cậu ta sẽ không bị người khác đuổi đánh nữa.