Người xem ở phòng phát sóng trực tiếp trao đổi sôi nổi.
Tôi lấy bàn chải đánh răng, súc miệng rồi phun bọt kem màu trắng ra.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn vào tấm gương quấn đầy tơ nhện mà luyện tập mỉm cười.
Kỹ năng của tôi sao?
Kỹ năng của tôi chính là có thể thấy rõ các bạn đang nói những gì đó ~
Thư viện được chiếu sáng bởi ánh đèn lờ mờ, những sợi dây tóc bóng đèn kêu xèo xèo.
Bề mặt tường loang lổ màu nấm mốc và rêu xanh.
Những cuốn sách trên kệ đều bị phủ bởi một lớp bụi dày
“Chúng ta hợp tác đi.”
Tôi ngăn cản cậu học sinh mới chuyển tới trường Vệ Hoa.
Nghe nói tên của cậu ta là Tạ Đường, tôi đoán đây là Đường Thần mà mọi người trên livestream đã nhắc tới.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục sạch sẽ, đầu đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt tinh xảo.
Trong miệng cậu ta ngậm một que kẹo, tràn đầy vẻ thanh xuân tươi đẹp, không khác gì bước ra từ các câu truyện tình yêu học đường.
Điểm không đáng yêu duy nhất chính là cả người cậu ta toả ra hơi thở “Người sống cấm lại gần”.
Trên cổ Tạ Đường có một vết thương nhỏ, miệng vết thương vừa mới đóng vẩy.
Có lẽ, đây là vết thương mà cậu ta gặp phải khi cướp chìa khoá vào đêm hôm qua.
Nghe thấy tôi mời, trong mắt Tạ Đường xẹt qua một tia kinh ngạc, như là không hiểu vì sao tôi đoán được cậu ta là người chơi.
Trong không gian trò chơi, các ngươi chơi sẽ không biết thân phận của nhau.
Tùy tiện nhận sai đồng bọn, sẽ bị NPC ngụy trang thành người chơi gϊếŧ chết.
Tôi ngay cả thử cũng không có đã một mực chắc chắn cậu ta là người chơi, không hề rào trước đón sau mà mời hợp tác luôn, điều này làm cho Tạ Đường rất ngạc nhiên.
Thật ra, cậu ta không cần kinh ngạc vậy đâu. Với tôi mà nói……
Nếu là người chơi, tôi sẽ hợp tác.
Nếu không phải, tôi sẽ gϊếŧ đó.
【Ôi ôi ~ Tiểu bạch hoa muốn ôm đùi kìa.】
【Không có biện pháp nào khác đâu, người mới có thể sống qua một đêm đã là kỳ tích rồi. Không có khả năng chỉ dựa vào may mắn sống tới màn cuối đâu.】
【Nhưng tôi nghe nói Đường Thần từ trước đến nay đều chơi độc lập.】
Quả nhiên……
Vào giây tiếp theo.
Tạ Đường đi vòng qua tôi, lạnh băng nói: “Tôi không thích bị kéo chân sau.”
Tôi kéo góc áo cậu ta.
Không nghĩ tới bản thân đã dùng sức quá lớn.
“Xoẹt ——”
Đồng phục của thiếu niên bị tôi xé rách, nút áo pặc pặc rớt đầy xuống đất.
Tôi vội thu tay lại, lúng túng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, để tôi giúp cậu sửa lại áo. Nhưng cậu suy xét đề nghị của tôi xem, trong tay tôi có một chìa khoá.”
Tạ Đường buồn bực nắm cổ tay của tôi: “Vậy chúng ta so tài, để coi ai là người lấy được cái chìa khoá thứ ba. Ai thua phải giao chìa khoá của mình ra.”
Thằng nhóc này!