Chương 46

Đó là kiếm sĩ thiên tài của phái Tiêu Dao chúng tôi, sống cách đây hơn trăm năm, đồng thời là đại sư huynh của sư phụ tôi.

Luận bối phận, tôi phải gọi một tiếng sư thúc.

Thiếu niên đối mặt mưa gió vẫn chuyên tâm luyện kiếm.

Một kiếm ra, sóng lớn ngập trời.

Thu kiếm lại, dãy núi đổ nát.

Tần Hi tham lam, khom lưng, chậm rãi bước tới gần thiếu niên áo đỏ luyện kiếm……

Anh ta ngẩng đầu nhìn vị thiên tài kiếm tu tỏa sáng trong mưa gió, sự tham lam và ham muốn trong mắt ngày càng mạnh liệt hơn,.

Thiếu niên lại không để ý, trong lòng chỉ có kiếm.

Rầm rầm —

Một tiếng sấm vang lên thắp sáng nửa bầu trời đêm

Trong cơn mưa gió cuồng bạo, tay phải Tần Nghĩa hóa thành sương đen, xông thẳng vào vị trí trái tim của thiếu niên áo đỏ.

Thiếu niên phun ra một búng máu, chậm rãi quay đầu lại…………

—— Đó là một khuôn mặt rất giống Tần Hi.

Giây tiếp theo, trái tim Tần Hi cũng toát ra máu tươi.

Kẻ sát nhân và kẻ bị sát hại cùng nhau ngã xuống đất.

Chết vào đêm mưa ấy.



Đúng vậy, sư thúc của tôi gọi là Tần Nghĩa.

Cũng từng là truyền kỳ trong tông môn.

Tôi vẫn luôn cảm thấy người đó quen mắt, trong khoảnh khắc, khi người đó sử dụng sương đen muốn bóp chết quỷ gương đã làm tôi nhớ ra.

Người đó vốn dĩ phải trở thành một đại kiếm tiên.

Nhưng vào tám mươi năm trước, Tần sư thúc bởi vì mơ ước một vị kỳ tài ở tông môn khác mà tu tà thuật gϊếŧ chết vị sư thúc am hiểu bùa chú, lấy tu vi người chết chiếm làm của riêng.

Sau đó, ông ta lại lần lượt gϊếŧ chết hai vị đan tu và mười vị trận pháp sư rồi chạy trốn khỏi tông môn.

Từ đó, không còn bất kỳ tin tức nào.



Hiện giờ.

Tần Nghĩa gϊếŧ Tần Hi.

Tần Hi gϊếŧ chết chính mình thời niên thiếu.

Về phần kiếm đạo của ông ta, vào đêm ông tu tà thuật đoạt tu vi người khác, đã sớm bị vứt bỏ ở nơi xó xỉn.

Tần Hi đã chết.

Chết trong tay chính mình.

Tựa như…

Như lúc ông ta gϊếŧ người khác.

Trong nhất mộng hoàng lương, ông ta sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa.



Phiên ngoại

Đại sảnh trò chơi thông báo.

“Đinh ————”

“Ải《 Khách sạn Quý phi 》 đã được thông quan.”

“Phần thưởng trò chơi đã gửi đến tài khoản người chơi, vui lòng kiểm tra cẩn thận.”

“Thông báo phê bình: Người chơi Lý Khả Ái phá hủy khách sạn, phạt năm vạn đồng vàng.”

“Trả lại khách sạn cho tôi! Trả lại khách sạn cho tôi! Trả lại khách sạn cho tôi!”

Người chơi và khán giả ở đại sảnh đều bối rối.

Mọi người nghị luận sôi nổi.

“Tình huống gì vậy? Phá hủy khách sạn là sao?”

“Dùng từ phá hủy hơi quá rồi đó! Trong trò chơi, việc thọt vách tường, đập bàn đập ghế không phải rất phổ biến sao ~”

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ là vài cái bàn cái ghế đáng giá mấy đồng đâu, hệ thống càng ngày càng keo kiệt…”

Trở lại căn hộ, tôi nằm trên chiếc giường mềm mại.

Tôi đã gọi điện cho sư phụ và kể lại tất cả những gì đã xảy ra hôm nay.

Tôi nhắm mắt gật đầu: “Dạ, chính là ông ta.”

Bên kia im lặng hồi lâu.

Một lúc lâu sau, sư phụ mới nhẹ nhàng nói: “Thật đáng tiếc cho một thiên tài như vậy.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở rất nhỏ, dường như ông đang lau nước mắt.

Không biết giữa bọn họ có bao nhiêu kỷ niệm, ít nhiều gì cũng có ràng buộc và gút mắc.

Chỉ nghe nói lúc Tần sư thúc còn chưa đánh mất đạo tâm, ông ta từng giảng giải kiếm thuật cho sư phụ, còn có điêu khắc kiếm gỗ, nặn tượng đất, mua kẹo hồ lô …

Lại qua một lúc lâu, ngoài cửa sổ có chim sẻ bay qua làm rơi vài cọng lông vũ xuống đất.

Sư phụ bắt đầu nói dông dài: “Lý Khả Ái, con lo mà tu hành cho đàng hoàng, không được học tên khốn kiếp đi đường tắt!”

“Điều quan trọng nhất đối với Huyền môn chúng ta là tu tâm.”

“Bảo vệ tốt đạo trong lòng con, cái này so với việc con là vô địch thiên hạ còn quan trọng hơn.”

“Đúng rồi, hai ngày này bên chỗ con sẽ có mưa, nhớ mặc quần dài!”

“Nghe thấy không hả, NHỚ MẶC QUẦN DÀI!!!”