Sau đó, vách tường ký túc xá vang lên âm thanh loạt xoạt, giống như có thứ gì vừa mới chui ra từ vách tường, nó đang tiến về phía tôi!
Thứ sinh vật chưa rõ tên cùng với hơi thở nóng rát và mùi hôi thối kinh tởm đang đứng kế bên, hình như có chất nhầy nhỏ từng giọt lên mí mắt tôi.
【Ngàn vạn lần đừng mở mắt ra nhé, mở ra là bị ăn thịt đó!!】
【Eo ôi ~ con quái vật này thật kinh tởm! Dù không bị ăn thịt, mở mắt thôi cũng bị hù chết rồi.】
【Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa hợp, tự do và công lý, tà ma mau cút đi!!】
“Ọt ọt ~”
Bụng tôi kêu lên, cơm lúc chiều ăn không đủ no.
Tôi nhớ trong vali có hai tô mì gói thì phải.
Lễ phép đẩy móng vuốt dính dính của quái vật ra, tôi nhắm mắt ngồi dậy, mò mẫm, mộng du tìm kiếm vali khắp phòng.
Tôi lịch sự đẩy móng vuốt dinh dính nhớp nháp của con quái vật sang một bên, nhắm mắt ngồi dậy, sờ soạng như người mộng du để đi tìm cái vali.
Tìm nửa ngày mới nhớ tới, tôi để quên cái vali ở lớp 11A3 rồi.
Tôi rêи ɾỉ một tiếng: “Đói quá ~”
Rối rắm hai giây, tôi mặc thêm quần áo rồi bước ra ngoài cửa.
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất. Tôi muốn lấy mì gói trở về!
“Ui ——”
Nón bị tôi ném mất rồi, đầu lạnh quá đi.
【Này, người mới, tiểu bạch hoa*, cô ta muốn làm gì vậy?】
* Tiểu bạch hoa: ám chỉ những cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, trong sáng và nội tâm lương thiện.
【Ban đêm nguy hiểm như vậy sao có thể đi lung tung được!】
【Cô ấy nói đói bụng quá. Tôi bỗng nhiên có một suy đoán táo bạo …】
【Suy đoán táo bạo +1.】
【Không phải chứ, tôi có nhìn lầm không? Quái vật ra ngoài kiếm ăn, cô ta cũng ra ngoài kiếm ăn???】
【Tôi đánh cuộc một bao que cay, tiểu bạch hoa đêm nay chết chắc rồi!】
Tôi đang đứng trước cửa lớp 11A3, bên trong lớp học có tiếng khóc nức nở vang vọng.
Bi ai ưu sầu, khóc lóc thương tâm.
Tôi vừa bước vào phòng học thì tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Tiếng cười âm u cất lên: “Cô giáo, cô đã mắc công đến tận đây rồi, nếu em không ăn cô thì hơi bất lịch sự nhỉ?”
Thì ra quỷ trong phòng học là hoa khôi quỷ Tiểu Đào.
Vừa lên tiếng đã đòi ăn ăn ăn, tôi đoán em ấy khóc vì quá đói.
Tôi tuân thủ quy tắc trò chơi, không hề mở mắt. Trong hoàn cảnh cực kỳ bất tiện, một bên lục vali tìm mì ăn liền, một bên nhẹ nhàng né tránh các đòn công kích của Tiểu Đào
【Tôi không hiểu, vì sao người mới còn chưa chết?】
【Thật quá may mắn! Hoa khôi quỷ chụp đầu, cô ta vừa vặn cúi xuống tìm đồ, chuyển sang đâm bụng thì cô ta lại xoay người …】
【Có khi nào tiểu bạch hoa né tránh bằng thực lực?】
【Lầu trên đang kể chuyện cười hả? Nếu cô ta biết võ thì may ra!】
Một hồi dây dưa qua lại, hoa khôi quỷ mệt đến thở hồng hộc.
Và hai tô mì của tôi đã sẵn sàng.
Hương thơm cay nồng lan tỏa ra xung quanh, trở thành hơi ấm duy nhất trong ngôi trường ma quỷ u ám này.
Ta đẩy một tô mì đến trước mặt hoa khôi : “Nè, ăn với cô.”
Tiểu Đào cứng đờ.
Cổ họng hoa khôi quỷ như bị nghẹn lại, trầm mặt một lúc lâu không nói được câu nào.
Tôi cười tủm tỉm giơ đôi đũa lên: “Không ăn thì nói, hai tô mì đều thuộc về cô ~”