Chương 17

“Trường An có nhớ tới chúng ta không?”

“Trường An nhỏ tuổi hơn chúng ta rất nhiều, mình còn từng giảng bài cho em ấy.”

“Tôi còn dạy em ấy hát nữa kìa.”

Ta cầm bức ảnh trong túi áo.

Đúng vậy, còn thiếu một người nữa.

Nhưng nhiều năm trôi qua, năm ấy Tống Trường An mười bốn tuổi, nếu còn sống ông ta đã là ông cụ trăm tuổi.

Có khả năng đã về cõi tiên rồi.

Lần cuối cùng này, sợ là gặp không được rồi?

“Bên ngoài đình, cạnh con đường cổ, cỏ xanh cao tận trời…”

“Hỏi bạn khi nào tới, có tới cũng đừng quá bồi hồi …”

Phía sau chúng tôi bỗng nhiên truyền đến tiếng hát, giọng hát già nua ngập tràn bi thương.

Khi tôi quay lại thì thấy đó là chủ nhiệm khoa.

Quần áo của ông dính đầy máu, trên người còn có vô số vết thương, chủ nhiệm khoa khập khiễng tiến về phía chúng tôi.

Thì ra ông đã chiến đấu cùng chúng tôi ở nơi nào đó mà chúng tôi không biết.

Người đàn ông trung niên mũm mĩm cởi bỏ lớp ngụy trang, làn da mịn màng bỗng già đi, mái tóc đen chuyển sang trắng như tuyết, thân hình còng nhưng đôi mắt đằng sau cặp kính lại trong trẻo và sáng ngời.

Ông bật khóc …

“Các bạn học, em tới đưa tiễn mọi người.”

Thì ra ông ấy cũng là người chơi!

Ông ấy chính là Tống Trường An!

Thảo nào khi tôi nhìn ảnh chụp cậu bé đó lại cảm thấy quen mắt.

Mục đích ông ấy gia nhập trò chơi là để gặp lại các bạn học cũ.

Tống Trường An một trăm tuổi, Tống Trường An mặt đầy nếp nhăn, Tống Trường An rụng hết răng, cuối cùng đã trở về trường cũ!

Ông đứng trong một góc của hàng ngũ, cùng với các bạn học của mình.

Lớp 11A3 đã tập họp đầy đủ!

Tiếng hát vang vọng trong khuôn viên trường.

“Chân trời, góc đất, chỉ có vài người tri kỷ.”

“Cuộc đời hiếm khi đoàn tụ vui vẻ, chỉ có biệt ly là nhiều……”

Vẻ hiu quạnh cuối thu đã nhạt dần

Mùa hè tràn trề sức sống bỗng nhiên tới.

Bầu trời xám xịt trở nên trong xanh vô cùng, nhìn lên giống như một dòng sông xanh đang lộn ngược.

Chim sẻ hót trên cành, mặt trời tràn đầy sức sống.

Cây đa lớn xanh um tươi tốt.

Sân thể dục vốn một màu xám trắng đã trở nên tươi xanh nhiều màu sắc.

Giống hệt năm đó.

Các học sinh lớp 11A3, vai kề vai đứng cùng một chỗ, tươi cười rực rỡ, tinh thần xán lạn vô cùng phấn chấn.

Giống hệt năm đó.

“Chỉ cần một bầu rượu bạn sẽ vui vẻ, không cần phải sợ nỗi buồn biệt ly.”



Phiên ngoại

Thông báo được phát ở đại sảnh trò chơi.

“Phó bản kinh dị《Lớp 11A3》 đã có người vượt ải thành công.”

“Kể từ bây giờ, phó bản này sẽ bị đóng vĩnh viễn.”

Đám người bàn luận sôi nổi!

Mọi người đều ngạc nhiên khi phó bản bí ẩn này đã bị chinh phục.

Những người đã xem livestream hôm qua không khỏi phấn khích tột độ vì sự đặc sắc, cảm động và ấn tượng bởi câu chuyện ẩn giấu đằng sau.

……