Chương 15

【Hu hu hu Tôi sắp khóc đến chết rồi! Ái thần cố lên! Đường thần cố lên!】

【Cứu mạng! Quái vật nhiều quá vậy, mong các bạn đừng chết.】

【Quái vật là con gián sao? Sinh sôi nẩy nở nhanh dữ vậy!】

Chúng không phải con gián, bọn chúng là quân địch đột biến từ vi khuẩn.

Chính là bọn họ!

Những kẻ đã dùng học sinh làm thí nghiệm.

Chính là bọn họ!

Những kẻ đã làm trường Vệ Hoa nổ tung.

Hai mắt tôi như bốc hỏa, dương tay kết ấn: “Chấn quyết, lôi đình chi nộ!”

“Ầm ầm ——”

Trời xanh giận dữ, sấm sét thi nhau đánh xuống!

Trong khoảnh khắc, tất cả quái vật nhầy nhụa trong sân thể dục đều bị đánh gục xuống đất!

【A A A, Ái thần trâu bò!!!!】

【Làm tốt lắm!!!】

Nhưng đảo mắt, càng nhiều quái vật nhầy nhụa chui từ dưới đất lên! Càng ngày càng nhiều!

Tình thế vô cùng nguy cấp.

Cho dù tôi liên tục cho tụi nó nổ tung, nổ tới mức sân thể dục đều là thịt nướng, cũng đánh không lại tốc độ sinh sôi nảy nở của quái vật vi khuẩn.

Cuối cùng, tôi chỉ còn nước kiệt sức mà chết.

Tạ Đường vung gậy bóng chày, gậy phát ra dòng điện màu bạc.

Cậu ta vỗ bả vai tôi, ngẩng đầu nói: “Tôi và cô cùng nhau cố gắng.”

Đào Nhạc Dật và 31 quỷ học sinh cũng vây quanh lại đây: “Đoàn kết là lực lượng.”

“Đối mặt với ngoại xâm, tộc ta từ trước đến nay đều đoàn kết lại, cùng nhau chiến đấu!”

Tôi nhìn bọn họ, đôi mắt lấp lánh như những vì sao: “Được, chúng ta cùng nhau!”

【hu hu hu, tôi lại khóc……】

【Tôi đã khóc! Ôi cảm động quá!】

【Máu toàn thân đều sôi trào rồi!】

【A a a! Mọi người nhất định phải sống sót, nhất định phải thắng!】

Khu dạy học chính là thành lũy của chúng tôi.

Đông, tây, nam ba cửa, từ sớm đã được quỷ học sinh bố trí cơ quan.

Bắt đầu chiến đấu!

Những con quái vật vi khuẩn tràn tới như gián, dày đặc hàng nghìn hàng vạn con.

Cơ quan bay ra, đánh rớt một tảng lớn quái vật.

Nhưng dần dần, mọi người bị ép sát tới mức phải cận chiến.

Tạ Đường vung gậy bóng chày sấm sét, mái tóc dài của Đào Nhạc Dật biến thành dây thép bén nhọn, Tuân Hành Chi vung đầu lưỡi, mỗi bạn học quỷ đều sử dụng tuyệt kỹ của mình!

Mỗi người, đều gia nhập chiến đấu!

Chỉ có tôi tránh bên trong khu dạy học.

Dưới sự che chở của mọi người, tôi nín thở và tập trung năng lượng, đồng thời lưu chuyển khí trong cơ thể.

Lúc trước đã tiêu hao quá nhiều khí lực, bây giờ tôi cần phải điều tiết lại lực lượng để tung ra chiêu cuối.

【Sao tiểu bạch hoa lại ngồi xuống? Sao cô ấy không tham gia chiến đấu?】

【Tôi tin tưởng cô ấy! Nhất định có lý do để tiểu bạch hoa làm như vậy.】

【Đúng vậy! Tôi cũng tin tưởng cô ấy.】

【Tin tưởng +1.】