Chương 3

Vì cú đá của tôi, cái lưỡi đang thè ra của chị Hà vồ hụt, chị phẫn hận quay sang nhìn tôi, sau đó âm trầm mà cười một tiếng.

Vô số thủy thảo từ sau lưng chị mọc ra lao thẳng về phía chúng tôi, Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu ở trên mặt đất nhanh chóng bị thủy thảo quấn thành hai cái bánh chưng.

Lệ quỷ hóa hình, chị Hà đã sắp biến thành ác quỷ rồi!

Trong lòng không khỏi kêu khổ thấu trời, một đối một đã đủ tốn công tốn sức rồi, lại còn thêm hai kẻ kéo chân sau Tống Phi Phi với Giang Bắc Châu nữa!

Vội vàng chém đứt đám thủy thảo trước mặt, tôi nhanh chóng lăn sang một bên, móc ra hương cúng đốt lên:

"Lão cương thi! Chị Bách Linh! Mau đến trợ giúp đi!"

"Hừ, lúc không cần thì gọi người ta là tử quỷ, giờ cần thì mới gọi người ta là chị Bách Linh, người ta mới không thèm giúp cô đâu ~”

Nữ quỷ Bách Linh và cương thi Chu Hoài Khoan ngửi thấy mùi hương nhanh chóng xuất hiện, tiểu quỷ Tiểu Minh cũng trốn sang một bên, sợ hãi nhìn chị Hà.

Quả nhiên, quỷ không hề có nghĩa khí!

Cái đám này thế mà lại đến xem kịch hay!

Chị Hà cảnh giác nhìn Bách Linh và Chu Hoài Khoan, thấy họ không có phản ứng gì, lại lần nữa tấn công tôi.



Tôi không dám hạ thủ với chị Hà, sợ sẽ đánh chị ấy đến mức hồn phi phách tán mất, lại lo lắng cho hai người sống Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu, nếu âm khí diễn hóa thành thủy thảo quấn lấy lâu quá thì sẽ bị quỷ khí xâm nhập vào cơ thể.

Trận chiến này đánh đến mức tôi thân tâm kiệt quệ, lao lực quá độ.

Dùng Trấn Tà Phù buộc chị Hà lui lại, tôi luống cuống quay đầu lại hét lớn với Bách Linh:

"Chị Bách Linh, anh cương thi! Giúp tôi thả hai người kia ra! Từ hôm nay hương sẽ tăng lên gấp đôi!”

"Hì hì, gấp ba, cộng thêm cả mỗi ngày niệm Ngưng Hồn Chú một lần nữa.”

Bà mọe chị, cái con quỷ nhân lúc cháy nhà mà hôi của này nữa!

"Được! Gấp ba thì gấp ba!"

Tôi nghiến răng hét xong, quay đầu lại tiếp tục chuyên tâm đối phó với chị Hà.

Bách Linh vẫy vẫy tay, hai cuộn thủy thảo lăn đến dưới chân chị ta, cương thi dùng móng tay sắc nhọn nhẹ nhàng cắt, Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu lập tức từ bên trong lăn ra ngoài.

"Khụ khụ khụ, ngộp chết tôi rồi, vừa rồi là cái gì thế?"

Tống Phi Phi vừa ho vừa ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy một nữ quỷ mặc sườn xám cùng với, cương thi?

Giang Bắc Châu ngây ngẩn ngồi trên mặt đất, thế giới quan của hắn giờ phút này đang phải chịu cực lớn tập kích.

Đức tin vào khoa học đã xuất hiện vô số vết nứt vỡ, mắt thấy sắp sụp đổ tan tành, nát ra đầy đất rồi.

Sau một hồi chiến đấu, quỷ lực của chị Hà đã bị tôi đánh yếu đi rất nhiều, khuôn mặt dữ tợn cũng dần khôi phục lại hình dáng ban đầu, nhưng sắc mặt vẫn trắng nhợt, dưới đôi mắt xinh đẹp còn vương hai giọt huyết lệ.

Chấn Hồn Trận xung quanh tựa như cái bát lớn nửa khép, úp lấy chị Hà.

Tôi phịch cái ngồi xuống đất, thần sắc cung nghiêm, miệng niệm lớn Trấn Hồn Chú.

Theo chú ngữ vang lên, vô số kim quang hóa thành những sợi chỉ vàng từng vòng từng vòng quấn lấy chị Hà.

Một lúc sau, ánh sáng vàng tan biến, chị Hà cuối cùng đã khôi phục lại vẻ mặt từ ái như xưa.

"Linh Châu, Bách Linh, sao mọi người đều ở đây thế?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, giang rộng tay định ngả về phía sau nằm xuống, thì bỗng đối diện ngay với hai cặp mắt vừa đờ đẫn vừa kinh hoảng.

Toi đời rồi!

Làm sao giải thích tất cả với Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu bây giờ?



Giang Bắc Châu vỗ vỗ mặt, bối rối bò từ trên sàn dậy, chạy qua bắt đầu lay vai chị Hà:

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con là Châu Châu của mẹ đây mà, mẹ không nhận ra con sao?"

Biểu cảm của chị Hà dần dần trở nên hung ác, mặt lộ ra vẻ đau đớn, đẩy Giang Bắc Châu ra bịt tai lại:

“Châu Châu, Châu Châu, tôi là ai! Aaaaa!!!”

Lại là một tiếng hét chói tai quen thuộc, quỷ thể của chị Hà bắt đầu phình to ra.

Lại! Tới! Nữa!

Tôi nghiêm mặt, đầu tiên ấn Giang Bắc Châu mặt, soạt cái kéo hắn sang một bên.

Sau đó lấy từ trong ngực ra một cái hồ lô màu tím sẫm cổ xưa, trên hồ lô có khắc chằng chịt dày đặc phù văn.

Tôi vào tư thế đứng tấn, một tay cầm hồ lô, tay kia nhanh chóng vẽ một phù ấn lên không trung:

"Cấp cấp như luật lệnh! Thu!”

Theo câu thần chú của tôi, hồ lô phát ra một luồng ánh sáng trắng, thân hình chị Hà co rút thu nhỏ lại, cuối cùng bị thu vào trong ánh sáng trắng đó.

Giang Bắc Châu không rõ xảy ra chuyện gì, bị sốc không nhẹ, hắn nhào qua định giành lấy hồ lô của tôi.

Tôi thu hồ lô lại vào lòng, hất văng cánh tay đang duỗi ra của hắn.

"Đây là công nghệ chiếu bóng 5D tân tiến nhất của chúng tôi, thế nào, nhà ma của tôi lợi hại không?”

Tống Phi Phi lúc này cũng đứng dậy, sau khi dùng tay khép quai hàm sắp rớt xuống đến nơi của mình, cô hừ lạnh một tiếng với tôi:

"Coi tôi là đồ ngu à? Cái gì hình chiếu 5D, nói mau!”

Giang Bắc Châu cũng lo lắng nhìn tôi:

"Cô đưa mẹ tôi đi đâu rồi?"



"Thế tức là, nhà ma của cô tất cả đều là ma thật? Ma nữ ban nãy, cương thi này, đứa bé này là tiểu quỷ?”

Tống Phi Phi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến độ nước mắt giàn giụa trên mặt.

Giang Bắc Châu ngây người đứng ở đó, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt.

Môi hắn run run hồi lâu, cuối cùng khàn khàn mở miệng:

"Ma? Ý của cô là? Ý của cô là mẹ tôi đã chết?"

Tôi không kiên nhẫn trợn mắt,

"Tiểu Minh, lại đây."

Tiểu quỷ kháu khỉnh bụ bẫm mặt tái xanh nháy mắt chạy tới:

"Thả lỏng quỷ thể của em, để họ tự cảm nhận một chút đi.”

Tôi nắm lấy tay Tống Phi Phi, kéo xuyên qua thân thể nhỏ bé của Tiểu Minh.

Quỷ thể âm hàn trơn trượt, tay chúng tôi như vừa xuyên qua một khối không khí nhớp nháp lạnh lẽo.

Tống Phi Phi sửng sốt, tôi lại kéo cổ tay Giang Bắc Châu, ngay sau đó tay hắn cũng xuyên qua trái tim của Tiểu Minh, đâm thẳng vào thân thể Tiểu Minh.

Có đức tin nào đó đã tan tành, nó tên là khoa học.

Tôi xua mấy con quỷ đang xem kịch vui đi, họ cùng tụ tập tại đây âm khí nặng quá, Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu ở lâu sẽ không chịu nổi.

"Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."



"Cho nên lần trước là tôi bị nữ quỷ tên Bách Linh kia ám?”

Nhìn Tống Phi Phi khí thể hùng hổ, tôi hơi chột dạ gật đầu.

“Rầm!”

Tống Phi Phi đập bàn, mặt đỏ bừng lên vì kích động:

"10 vạn một tháng, tôi sẽ đến đây làm việc."

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.

10 vạn?

Tôi thậm chí còn chẳng có nổi 1000 luôn á!

Phú nhị đại* này thật đúng là dám sư tử ngoạm* mà!

Thấy vẻ mặt không đồng ý của tôi, giọng điệu của Tống Phi Phi trở nên nghiêm túc hơn:

"20 vạn một tháng! Không hơn được nữa!"

Tôi sốc nặng, tại sao giá tăng lên rồi!

Cho dù Bách Linh đúng là nữ quỷ của tôi, nhưng cô ấy cũng không thể yêu cầu một mức lương cao ngất ngưởng như vậy được chứ!

Tống Phi Phi lập tức giật lấy điện thoại di động của tôi, một lúc sau, chợt nghe một giọng nữ nhắc nhở:

"Tài khoản Alipay của bạn đã tăng thêm 200 vạn!"

Tôi run rẩy, cổ cứng đờ ra, ngước nhìn Tống Phi Phi.

Thế nên 20 vạn cô ấy nói, không phải là tôi cho cô ấy, mà là cô ấy cho tôi 20 vạn một tháng?

Cô ấy đến làm việc cho tôi, lại còn đưa tôi tiền?

Thế giới của người giàu, tôi thật sự không hiểu.

"Được rồi, chuyển trước cho cô mười tháng tiền, từ giờ về sau tôi chính là nhân viên của cô rồi, mỗi ngày tôi sẽ đến đây làm việc.”

Khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Tống Phi Phi tràn đầy khao khát và phấn khích.



Giang Bắc Châu vẻ mặt đau khổ ngồi phịch xuống ghế, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Hắn đã tìm mẹ mình suốt 9 năm, trên mạng, trên đường, trên di động.

Những tờ thông báo tìm người mất tích dán khắp các hang cùng ngõ hẻm, hắn cũng từng nghĩ đến việc có thể mẹ mình đã không còn trên đời nữa, nhưng vẫn cố ôm chặt lấy tia hy vọng cuối cùng.

Có thể mẹ giống như trong TV, xảy ra tai nạn rồi mất trí nhớ thì sao?

Nhưng chuyện vừa xảy ra đã phá tan mọi hy vọng của hắn, hắn thực sự đã mất đi mẹ.

Tôi vỗ vỗ vai hắn đầy thông cảm:

"Tôi đã nhặt được chị Hà bên bờ sông, quỷ mất trí nhớ rất hiếm thấy, hơn nữa dựa theo bộ dạng chị ấy vừa biến hình, tôi có một suy đoán cực kỳ không tốt, không biết anh có thể chịu đựng nổi không.”

Giang Bắc Châu lung tung lau mặt, hốc mắt đỏ hoe, nhưng ánh mắt lại rất kiên định:

"Tôi muốn biết tại sao mẹ tôi lại trở thành như vậy, mong rằng cô có thể nói cho tôi biết chân tướng.”

Tống Phi Phi cũng vểnh tai lên, đầy mặt căng thẳng nhích lại nhìn tôi.

“Có một bí pháp cực kỳ độc ác, vì sợ người bị gϊếŧ oan sẽ biến thành ma quỷ trở lại báo thù nên kẻ sát nhân sẽ đóng một chiếc Trấn Hồn Đinh vào đầu nạn nhân, sau đó k.h.o.é.t mắt, cắt lưỡi, rồi cạo sạch sọ sau đầu của nạn nhân.

"Rốp!"

Giang Bắc Châu bóp nát ly nước trong tay, hắn cố hết sức kiềm chế lửa giận, tuyệt vọng và đau khổ mà nhìn tôi:

“Tôi cũng muốn đến chỗ cô làm việc, cho đến khi tôi tìm ra chân tướng việc đã xảy ra với mẹ tôi.”

Thế là, tôi không hiểu ra sao đã đột nhiên có nhiều thêm hai nhân viên, Tống Phi Phi đưa tôi 200 vạn, còn Giang Bắc Châu thì đưa 100 vạn.

Tôi lập tức từ giai cấp vô sản lắc mình biến thành giai cấp trung sản.



*Phú nhị đại: con cháu nhà giàu có

*Sư tử ngoạm: hét giá trên trời