Quyển 3 - Chương 6

Tham quan sơ qua miếu Nguyệt Lão một hồi, chúng tôi lại áp tải Trần Hâm về thôn. Bởi vì thường có du khách bên ngoài đến chơi, trong thôn cũng mở hai cái homestay không lớn lắm.

Gian phòng trang trí rất đơn giản, nhưng vô cùng sạch sẽ, chúng tôi thuê một gian phòng rồi ném Trần Hâm vào.

Hai ngày nay Trần Hâm coi như đã ăn hết mọi đau khổ, mỗi ngày bị tôi và Tống Phi Phi đánh đập, mà chúng tôi còn không cho hắn cơm ăn, bắt hắn thành thật chịu đói suốt hai ngày.

Nghỉ ngơi một lúc, ăn xong bữa cơm thì trời cũng đã tối.

Tính toán thời gian, có lẽ du khách đều đã đi hết rồi, miếu Nguyệt Lão cũng đóng cửa rồi, ba người chúng tôi mang theo Trần Hâm trèo lêи đỉиɦ núi lần nữa.

Bóng cây trên đỉnh lắc lư trong đêm, cộng thêm gió núi thổi từng trận khiến đám thẻ gỗ phát ra tiếng đinh đang, trông có vẻ hơi khϊếp người.

Trần Hâm cho dù đã bị tôi đánh thành đầu heo, nhưng vẫn không tự chủ được rúc ra sau lưng tôi.

Tôi quay đầu dịu dàng cười với hắn:

"A Hâm, đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh."

Hắn nghe vậy càng sợ hơn, toàn thân run bần bật.

Tống Phi Phi che miệng cười đến run hết cả người.

"Ôi chao, Linh Châu, người ta là thỉnh thoảng lên cơn động kinh, còn cô là thỉnh thoảng lên cơn yêu đương hả.”

Cái đồ không có lương tâm này còn dám cười tôi, Lăng Duệ cũng cố nín cười, gương mặt tuấn tú đỏ bừng cả lên:

"Linh Châu, tại sao người ta bị tơ hồng quấn thân thì trông vừa điên cuồng vừa đáng thương, nhưng cô bị tơ hồng quấn thân, tôi cảm thấy Trần Hâm mới đáng thương vậy hả.”

Tôi trợn trắng mắt, tàn bạo đá cho Trần Hâm một phát, sau đó mới đẩy cổng lớn ra đi vào trong miếu.

Sợi tơ hồng trong tay Nguyệt Lão dường như có thể cảm nhận được ác ý của tôi, tôi vừa bước vào điện, nó đã hệt như con rắn, từ trên thân tượng đất trườn thẳng ra ngoài, trốn về phía cổng.



Quả nhiên thứ này đã thành tinh!

Tôi móc kiếm gỗ đào ra nắm trong tay, bước nhanh đuổi theo tơ hồng, vừa lúc đυ.ng ngay phải Lăng Duệ đang đi tới, sợi tơ hồng vèo phát chui thẳng vào mũi Lăng Duệ.

Bòa moẹ!

Khuôn mặt Lăng Duệ mắt thường cũng có thể thấy được đỏ bừng lên, ánh mắt mê ly, toàn thân bốc nhiệt khí, trông y như tên sắc lang dục cầu bất mãn vậy.

Thấy ánh mắt đói khát của Lăng Duệ, tôi bất an kéo chặt cổ áo.

Không phải chứ?

Suy đoán trở thành sự thật, chỉ thấy Lăng Duệ chợt liếʍ môi, cười gằn nhào về phía tôi, miệng còn hô lớn:

"Linh Châu, tôi thích em lâu lắm rồi! Em hãy chiều tôi đi!”

“Có phải tôi quấy rầy rồi không?”

Tống Phi Phi hé ngón tay đang che mặt ra, dáng vẻ xem kịch hay.

"Quấy rầy cái đầu cô ấy! Anh ta bị tơ hồng khống chế rồi! Cô trông chừng Trần Hâm, đừng để hắn thừa cơ chạy mất!”

Tiếp theo hiện trường vô cùng hỗn loạn, Lặng Duệ một lòng một dạ chỉ muốn vồ lấy tôi, tôi cũng không dám thật sự đả thương anh ta, kết quả là bị anh ta ôm lấy, hung hăng hôn cho mấy phát lên mặt.

Tạo nghiệt nha! Tôi đè Lăng Duệ lên tường, hạ nhẫn tâm, xé rách áo anh ta, sau đó cắn rách da ngón giữa lấy máu điểm lên ngực anh ta.

Người tu đạo, trong máu tươi tự mang linh khí và chính khí, tà vật sẽ chán ghét những thứ đó theo bản năng.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, tơ hồng đã từ trong miệng Lăng Duệ bay vụt ra, nhào thẳng đến chỗ Trần Hâm.



Lăng Duệ còn đang duy trì tư thế ôm tôi, ánh mắt say đắm, sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng còn hơi mang theo ý cười.

Tôi dùng sức bóp mạnh mặt anh ta: “Tỉnh lại mau!”

"Ai da, Linh Châu, đau đau đau ~"

Đẩy Lăng Duệ vô dụng ra, lúc tôi xoay người định đuổi theo Trần Hâm, thì một cành cây thô to từ ngoài sân chợt duỗi đến cuốn lấy eo tôi.

Boà moẹ!

Là cây long não già bên ngoài cổng!

Tôi bị cành cây cuốn đến trên không, mắt thấy Trần Hâm đang muốn chạy từ đỉnh núi xuống, tôi chỉ có thể quay đầu về phía Lăng Duệ và Tống Phi Phi hét to:

"Mau bắt lấy Trần Hâm!"

Không trung lại có mấy nhánh cây duỗi đến định tóm lấy Lăng Duệ và Tống Phi Phi, tôi vừa liều mạng giãy dụa, vừa há miệng mắng cây long não già:

"Ta thấy ngươi tu hành không dễ, trên thân không vấy mạng người nên mới bỏ qua cho ngươi, thế mà ngươi lại dám trợ Trụ vi ngược*!”

(*Trợ Trụ vi ngược: Thành ngữ chỉ việc giúp kẻ ác làm điều ác)

"Còn không buông ta ra, ta sẽ đốt cháy ngươi luôn đấy!”

"Sợi tơ hồng kia trên thân có mấy trăm mạng người, ngươi muốn dính vào phần nhân quả này à?”

Nhánh cây bay múa đầy trời chợt dừng lại, cây long nhãn già thu cành, lẳng lặng đứng trong gió đêm, giả bộ như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

Tôi lao ra cửa hung tợn trừng mắt lườm nó một cái, cây long não già run lên, lá cây rụng đầy đất.

....

Trần Hâm đã mấy ngày bị đánh đập lại bị bỏ đói, thực chất cơ thể đã không còn sức lực nữa, chưa chạy bao xa đã bị tôi tóm được rồi.

Tôi vừa mới đυ.ng vào Trần Hâm thì phát hiện không đúng, cơ thể hắn hệt như chiếc lá trong gió, nhẹ nhàng đẩy một cái đã té ngã dúi dụi.

Ngay lúc này, sợi tơ hồng trên cổ tay tôi cũng nhanh chóng trượt xuống, giống con rắn nhào lên người Trần Hâm.

Theo tơ hồng nhập thể, cả người Trần Hâm y như lên cơn động kinh, run rẩy kịch liệt.

Tơ hồng đang hút tinh huyết của hắn, tôi cau mày đứng bên cạnh.

Trương Thiến Nhiên, Tống Phi Phi, và cả tôi, tơ hồng đã thất bại ba lần rồi, xem ra đến lúc này, nó đã không còn bỏ qua cho cả Trần Hâm nữa.

Rất nhanh, lớp da trên mặt Trần Hâm mắt thường cũng có thể thấy được cấp tốc lỏng ra, chẳng mấy chốc đã tràn đầy nếp nhăn.

Thừa dịp tơ hồng đang hút tinh huyết, tôi chợt nhanh trí dùng pháp khí với linh lực phong tỏa hết thất khiếu của Trần Hâm.

Chỉ ngắn ngủi mấy phút, Trần Hâm đã từ một thanh tráng niên biến thành một ông già tuổi xế chiều.

Tống Phi Phi và Lăng Duệ đứng bên, căng thẳng đến độ không dám thở mạnh:

"Nhanh, nắm chặt thời gian khiêng hắn xuống núi, đưa đến lò hỏa thiêu gần nhất!”.

Tôi không hề có chút thương cảm nào với Trần Hâm, thiên lý rõ ràng, ác giả ác báo, nhà họ Trần bọn chúng không biết đã tai họa bao nhiêu cô gái vô tội, chỉ ra đi nhẹ nhàng như thế đã coi như quá hời cho hắn rồi.

Sợi tơ hồng này đã hưởng hương hỏa thờ phụng ngàn năn, phàm hỏa căn bản không thể thiêu được nó, nhưng lò thiêu của nhà hỏa táng đã từng thiêu vô số thi thể, có tác dụng khắc chế cực lớn với tà vật và linh vật.

Nó được nhà họ Trần thờ phụng, thì cũng nên rời đi cùng người nhà họ Trần.

Tơ hồng sớm đã hút khô Trần Hâm, chúng tôi không phí bao nhiêu sức lực đã mang được Trần Hâm xuống núi, đưa đến nhà tang lễ gần nhất.

Dưới sự ra mặt của Tống Phi Phi và Lăng Duệ, nhân viên công tác lập tức tăng ca làm việc giúp chúng tôi, trong khoảnh khắc thi thể Trần Hâm bị đẩy vào trong lò, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó, tôi đã mơ thấy một giấc mơ, trong mơ, có một ông lão tóc bạc híp mắt cười nhìn tôi:

"Lục Linh Châu, cô đã thay ta thanh lý môn hộ, ta phải tặng cho cô một mối nhân duyên tốt mới được.”

"Đừng mà!!!"

Tôi hét lớn một tiếng, giật mình từ trong mộng tỉnh lại, Nguyệt Lão ông hay lắm, thế mà lại lấy oán trả ơn!

Người đoan chính ai mà muốn kết hôn cơ chứ!

Tưởng tượng đến cảnh mình vác cái bụng to tướng đi đuổi ma quái, tôi không nhịn được mà rùng mình.



Tôi và Tống Phi Phi lại bắt đầu cuộc sống live stream mỗi ngày, vì để gia tăng lượt xem, Tống Phi Phi đề nghị chúng tôi live vào lúc nửa đêm.

"Chủ phòng, cô có biết Ngọ Dạ Hung Linh không?”

Người đang kết nối với tôi là một chàng trai rất trẻ, cạnh màn hình của anh ta chen đầy đầu, trông hoàn cảnh có vẻ là trong ký túc xá nam.

Tôi không thích xem phim kinh dị lắm, nên nhất thời không kịp phản ứng.

"Hung linh gì cơ?”

Chàng trai căng thẳng nuốt nước miếng.

"Có một cuộn băng ghi hình, tương truyền rằng người từng xem cuộn băng đó đều sẽ nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại sẽ nói với cô, cô sẽ chết trong vòng 7 ngày.”

Tôi nhăn mày lại:

"Chúng ta phải tin tưởng khoa học, đây có thể là trò quỷ do tên sát nhân liên hoàn biếи ŧɦái nào đó tạo ra thôi, hắn muốn dùng chuyện quỷ quái để che giấu hành vi phạm tội của mình.”

Bên kia vang lên một tràng hít sâu, nam sinh càng hoảng hơn:

"Chủ phòng, phòng chúng tôi đều đã xem cuộn băng đó rồi, cũng đã nhận được điện thoại.”

"Với lại, với lại chúng tôi đã gửi cuộn băng đó cho cô rồi…”

Cái quỷ gì thế?

Ngay lúc tôi đang định tiếp tục dùng khoa học an ủi nhóm sinh viên rõ ràng đã bị dọa sợ chết khϊếp này, thì Tống Phi Phi gặm một cái đùi gà rán đi vào.

"Linh Châu, hài hước ghê á, tôi vừa mới nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, người trong điện thoại bảo là trong vòng 7 ngày, hắn sẽ đến tìm tôi.”

"Đây là cuộc gọi lừa đảo kiểu mới hả?”

Đầu bên kia màn hình nháy mắt yên tĩnh, chỉ còn sót lại giọng đè thấp kinh hoảng của nam sinh kia:

"Hắn đến rồi..."

(End)