Quyển 3 - Chương 2

Cô ấy nói quá có lý, tôi nhất thời không cãi nổi câu nào.

Ngay lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa và tiếng còi cảnh sát, Tống Phi Phi hệt như một làn khói chạy ra mở cửa, chẳng mấy chốc, có hai cảnh sát mặc cảnh phục tiến vào.

Trong đó còn có một người quen của chúng tôi, Lăng Duệ.

"Là cô Lục Linh Châu và cô Tống Phi Phi nhỉ, có người báo cảnh sát nói hai người vì để bán được hàng mà thuê kẻ g.i.ế.t người, mong hai người có thể cùng chúng tôi đi một chuyến.”

"Cái đệt! Chủ phòng thật sự bị cảnh sát bắt đi rồi!”

Sau khi phòng live stream nhảy ra một câu như thế thì nhất thời im lặng xuống, mọi người nhìn thấy trên màn hình đột nhiên xuất hiện cảnh sát, mơ hồ cảm giác được là thật sự có người mất mạng rồi.

Việc này, không đơn giản.

Tôi và Tống Phi Phi đầu đầy mù mịt đến đồn cảnh sát, trong phòng thẩm vấn, Lăng Duệ vẻ mặt rất nghiêm túc đưa cho chúng tôi hai tấm ảnh.

"Người báo án là một cô gái 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, gia cảnh rất tốt, còn tốt nghiệp trường nổi tiếng.”

"Đây là bạn trai của cô ta, 49 tuổi, chỉ học tiểu học, đến thành phố làm thuê, từng có ba đời vợ đều đã chết.”

"Việc này, không đơn giản.”

Tống Phi Phi gãi gãi đầu:

"Cô gái này trông mặt quen quen, tên là gì thế?”

"Cô gái báo án tên là Trương Thiến Nhiên, cô quen hả?”

"Bòa mọe! Là bạn học cấp ba của tôi!”



Đúng lúc này, bên ngoài phòng thẩm vấn truyền đến tiếng ồn ào, tôi và Tống Phi Phi tức khắc xông ra ngoài cửa hóng hớt.

Cô gái đang gây rối vừa nhìn thấy chúng tôi thì lại càng kích động:

"Hung thủ! Hai tên hung thủ kia trả bạn trai tôi đây!”

Cô gái trước mắt nhan sắc xinh đẹp, dáng người cao gầy, là một cô gái có hình tượng khí chất rất xuất chúng.

Cho dù mặt đầy nước mắt, nhưng nhìn cũng chỉ tăng thêm mấy phần ai oán động lòng người thôi.

Tống Phi Phi vô cùng nghi ngờ nhìn cô ta:

"Trương Thiến Nhiên? Cô phát điên cái gì đó hả, cô là người mua đoạn nghiệt duyên phù trong phòng live stream hả?”

Người mua bùa vốn là bạn học của Tống Phi Phi, cô ta chính là vì Tống Phi Phi nên mới theo dõi phòng live stream của tôi.

Trương Thiến Nhiên cũng giống Tống Phi Phi, là một phú nhị đại*, mặc dù không lắm tiền bằng Tống Phi Phi, nhưng cũng coi như là nhà giàu có.

(*Phú nhị đại: Con cháu nhà giàu có)

Trong nhà có đất, có công ty, có xưởng, cộng thêm cô Trương Thiến Nhiên này lớn lên xinh đẹp, thế nên đàn ông theo đuổi cô ta quả thực phải gọi là liên miên không dứt.

Lâu rồi bạn trai của Trương Thiến Nhiên liền bắt đầu không vui, hắn cảm thấy nhiều người theo đuổi Trương Thiến Nhiên như thế, nhất định là do cô ta không chịu an phận, ra ngoài trêu ong ghẹo bướm.

Vì vậy mà hai người ngày nào cũng cãi nhau, sau khi cãi nhau một thời gian thì Trương Thiến Nhiên thấy phòng live của tôi có bán đoạn nghiệt duyên phù.

Vốn tưởng rằng sau khi không còn chàng trai nào theo đuổi nữa, tình cảm của hai người có thể ngọt ngào khôi phục lại, ai ngờ vừa mua bùa được hai ngày thì bạn trai của Trương Thiến Nhiên đã chết.

Tống Phi Phi lập tức như bị sét đánh:

"Bòa mọe! Bạn trai cô? Không phải bảo người chết là một ông chú 49 tuổi hay sao?"



Tôi nhìn cô gái trước mặt, sâu sắc cảm nhận được sự đáng sợ của yêu đương mù quáng.

Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi cũng chạy tới đồn cảnh sát, Trương Thiến Nhiên vừa thấy hắn ta thì nhào vào trong ngực hắn khóc lớn.

"Tiểu Hâm, sao giờ cậu mới đến hả, anh trai cậu, anh ấy… hu hu hu…”

Người đàn ông vóc người nhỏ thó, nhìn chiều cao có vẻ không khác một mét bảy của Tống Phi Phi là mấy, mày tam giác, mắt nhỏ dài, toàn thân toát ra hơi thở khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Đứng bên cạnh hắn lâu rồi, thậm chí tôi còn thấy có chút sợ.

Chuyện lá bùa g.i.ế.t người, phía cảnh sát đương nhiên cho rằng là vô căn chứ, nhưng vì Trương Thiến Nhiên hung hăng càn quấy, Tôi và Tống Phi Phi đành trả lại tiền cho cô ta.

Người chết tên là Trần Lỗi, người đàn ông trung niên vừa đến là Trần Hâm, em trai của người đã chết.

Hắn vẫn luôn nhẫn nại ở bên cạnh Trương Thiến Nhiên an ủi cô ta, nhưng ánh mắt lại bay thẳng lên người Tống Phi Phi.

Lúc nghe thấy Trương Thiến Nhiên nói Tống Phi Phi là con gái nhà giàu nhất vùng, đôi mắt nhỏ xíu kia càng thêm phát sáng.

"Tôi xin lỗi, chị dâu tôi chỉ là quá thương tâm thôi, cái chết của anh tôi là ngoài ý muốn, mong hai người có thể nể mặt đã từng là bạn học với chị dâu tôi mà đừng so đo với chị ấy.”

Trần Hâm đi đến trước mặt Tống Phi Phi, đầu tiên là khom người chân thành xin lỗi, sau đó chợt bắt lấy cổ tay của Tống Phi Phi.

Bắt lấy xong, hắn lại cực nhanh thu tay về, vẻ mặt co quắp bất an:

"Xin, xin lỗi, tôi vốn chỉ muốn bắt tay với cô thôi.”

Tống Phi Phi đầy mặt mờ mịt nhìn hắn, nhưng Trần Hâm đã kéo Trương Thiến Nhiên bước nhanh rời đi.

Lăng Duệ đi đến bên cạnh tôi, nghiêm mặt nhìn về hướng Trần Lỗi và Trương Thiến Nhiên rời khỏi:

"Linh Châu, tôi đã điều tra thông tin của hai anh em này rồi, ba bà vợ đã chết của Trần Lỗi cũng đều là bạch phú mỹ gia cảnh rất tốt.”

"Mà Trần Hâm này, cũng có hai bà vợ đã chết, đều là những cô gái điều kiện vô cùng tốt.”

"Tôi cứ cảm thấy người này là lạ sao ấy, tối nay tôi phải trực ban, đợi sáng mai tôi tan ca thì tới tìm cô nói chuyện chút nhé.”

Tôi khẽ gật đầu, hơi thở trên người Trần Hâm quả thực quá kỳ lạ.

Không phải tà khí, cũng không phải âm khí, nhưng lại khiến tôi không nhịn được thấy sợ hãi.

Tống Phi Phi còn đứng ngơ ngẩn ở đó hồi lâu chưa phục hồi tinh thần, tôi đi qua kéo tay cô ấy:

"Được rồi, đừng có đứng đây làm môn thần nữa, tôi đói rồi, khẩn trương về nhà ăn bữa khuya thôi.”

Tống Phi Phi bỗng hất tay tôi ra, cười đến độ mặt đầy thẹn thùng:

"Linh Châu! Tôi vừa nhất kiến chung tình rồi!”

Hở? Cái gì? Ai cơ?

Nhìn vẻ mặt tôi đầy chấn kinh, Tống Phi Phi giận dữ:

"Ai da, cô giả ngốc gì hả, chính là Trần Hâm kia đó, cô có cảm thấy anh ta trông giống Ngô Ngạn Tổ không!"



Tôi trợn trắng mắt:

"Thế cô trông tôi có giống Lưu Diệc Phi không?"

Tống Phi Phi ghét bỏ bĩu môi:

"Cô không giống, tôi mới giống."

Trông đầu óc có vẻ không hỏng hóc gì, vẫn là Tống Phi Phi vừa thúi mồm vừa tự luyến, thế nên tôi cũng không để tâm lắm.

Nhưng vừa về nhà mở điện thoại lên, tôi mới phát hiện ra đại sự không ổn rồi!

Lúc ấy tôi ra khỏi nhà vội quá, quên mất còn chưa tắt phòng live!

Mặc dù màn hình đen thui, nhưng tiếng nói chuyện đều đã truyền hết cả vào trong di động.

Lúc ngày khung chat của phòng live đã sớm rồ hết cả lên, vô số dân cư mạng tranh nhau thảo luận về vụ án.

Có người nói Trương Thiến Nhiên bị ngã đập đầu, có người nói bị trúng cổ rồi, có người lại nói chắc bị hạ thuốc lú gì đó.

Tôi lần nữa mở live stream lên, hắng giọng nói:

"Khụ khụ, tất cả những chuyện ban nãy là chúng tôi sắp xếp kịch bản đó, thế nào, có đặc sắc không hả? A ha ha ha, đã xào cháy luôn rồi nè, nghiêm túc thì mọi người đều thua rồi đó.”

Khung chat im lặng một lát, rồi vô số bình luận che trời lấp đất trào lên.

"Tôi coi chủ phòng là người, chủ phòng lại coi chúng tôi là kẻ ngốc!”

"Anh cảnh sát kia tôi biết nè, là nam khôi trường cấp ba của tôi đó, đúng là thi vào trường cảnh sát mà!”

"Không biết Trương Thiến Nhiên đã báo án trông như nào nhỉ, trường cấp ba Tống Phi Phi học là trường dân lập nổi tiếng nhất toàn thành phố, nếu đã là bạn học của chị ấy thì chắc chắn cũng học ở đó ra.”

Tôi lau mồ hôi lạnh, năng lực phá án của cư dân mạng thật đúng là đáng sợ, vì không để bản thân bị họ làm thịt, tôi vội vàng tắt phòng live đi.

Mà tôi tắt live còn chưa tới một phút, tất cả các mặt hàng trong shop đều đã bị giành sạch cả rồi.

Tôi kinh ngạc cầm điện thoại định đưa cho Tống Phi Phi coi, thì lại thấy cô ấy móc ra một đống đồ trang điểm, đang ngồi trước gương loay hoay.