Nữ sinh ngắt lời:
"Bà hỏi con gái mình ấy, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, lại còn muốn dây dưa với bạn trai tôi, chen chân làm kẻ thứ ba. Trước kia, tôi còn không hiểu sao lại có loại người vô liêm sỉ đến vậy, bây giờ thì hiểu rồi."
Cô ta nhìn một vòng xung quanh, bĩu môi ra vẻ đáng yêu:
"Cả nhà các người chắc cũng ch.ết hết rồi đúng không? Gia đình đơn thân, chẳng trách tính cách lại có khiếm khuyết."
Nếu ban nãy mọi người còn có thể nhẫn nhịn đôi chút, nhưng hiện tại quả thực khó mà nhịn nổi.
Tạ Tú Tú đ.iên rồi, xông tới:
"Có phải các người không! Cái ch.ết của con bé có liên quan đến các người đúng không?"
Cô gái la to:
"Có bản lĩnh thì đến đánh tôi xem! Đến lúc đó bà phải ngồi tù, mộ phần con gái bà nằm đây chẳng ai quan tâm đến!"
Vốn dĩ mọi người đều rất phẫn nộ, nhưng nghe cô ta nói vậy, họ chỉ đành cố nén bi thương, kéo Tạ Tú Tú lại.
"Chị Tạ, bình tĩnh một chút."
"Chúng ta báo cảnh sát, để họ điều tra."
Mấy đứa trẻ còn rất đắc ý.
"Vô dụng thôi, dẫu có tra ra cũng là cô ta xứng đáng bị vậy."
"Ch.ết rồi thì tốt, chúng ta đi thôi."
Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi.
Lúc này tôi mới đứng dậy:
"Chờ chút đã."
Có lẽ do giọng điệu của tôi tương đối bình tĩnh, trong tình huống hỗn loạn này, âm thanh ấy càng có vẻ kỳ lạ, khó mà diễn tả.
Mọi người quay lại nhìn tôi.
"Tôi muốn xác thực một chút, trước khi mất, Vương Trạch ở trường có mối quan hệ không tốt với mấy đứa, đúng không?"
Nữ sinh nói:
"Đó là vì cô ta quá trơ trẽn, dám dụ dỗ bạn trai tôi!"
Tôi khẽ mỉm cười, đánh giá nam sinh cao lớn từ trên xuống dưới, trong lòng tràn ngập coi thường cùng khinh bỉ.
"Mấy đứa đã từng gặp bố của Vương Trạch chưa?"
Cô gái kia khó hiểu lắc đầu:
"Chưa từng, chẳng phải bố cô ta ch.ết từ lâu rồi à?"
"Đúng vậy, quan điểm về việc lựa chọn bạn đời của mỗi người luôn chịu ảnh hưởng từ cha mình."
Tôi đã từng thấy ảnh chụp của bố Vương Trạch, người kia cao ráo, đẹp trai, nụ cười ấm áp như gió xuân, mặt mày cương nghị, phúc hậu.
"Một đứa trẻ từng thấy núi cao, làm sao có thể đem lòng yêu mến hố phân? Con gái của sư tử lại càng không yêu chó dữ. Bằng vào cái đức hạnh này của cậu, cậu nói... Vương Trạch theo đuổi mình?”
Có lẽ, giọng điệu của tôi quá mức khinh miệt.
Sắc mặt nam sinh kia cũng thay đổi.
Cô gái lập tức nhảy tới chửi ầm lên:
"Nó nghĩ mình là ai? Không đáng giá một xu! Cô chưa thấy dáng vẻ d.âm đ.ãng của nó đó thôi...