Thương Nam quay người lại gần Nhiễm Ninh.
"Ừm...Cô Nhiễm, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?"
"Tôi nghĩ là chưa."
"Nhưng tôi nhìn cô rất quen..."
"Thật sao? Có lẽ cô đã từng thấy ai đó trông giống tôi."
"Không, không, chắc chắn là tôi đã gặp qua cô, nhưng giờ tôi không nhớ ra."
Thương Nam có trí nhớ rất tốt, những gì nhìn thấy sẽ không bao giờ quên, gãi gãi cằm hỏi lại.
"Vậy cô có biết Lục Thiều không?"
Nhiễm Ninh: "Tôi không biết."
....
Họ nói sẽ bắt đầu lúc một giờ, nhưng nhà tài trợ vẫn chưa đến, gọi điện hỏi thì họ bảo cứ đợi.
Lục Thiều có chút tức giận, họ chẳng biết quý trọng thời gian, tại sao phải để mọi người chờ đợi? Hơn nữa, người lớn có thể đợi nhưng trẻ con thì sao?
"Không sao, đợi một chút." Thương Nam vẫy tay với bọn trẻ trong trại trẻ mồ côi, điều chỉnh không khí nói: "Chúng ta uống nước trái cây trước, để dành bụng để lát nữa ăn thật nhiều!"
Nếu là những đứa trẻ bình thường thì đã sớm gây rắc rối rồi, nhưng ở cô nhi viện, bọn trẻ hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, Thương Nam nói xong lời này, thậm chí còn vui vẻ nhảy múa.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy không vui.
Dù sao cô cũng là người từng trải, Thương Nam biết rõ về chuyện này: "Họ là nhà tài trợ, cứ chờ thôi. Dù sao tiền cũng không phải từ trên trời rơi xuống."
Khi nhà tài trợ đến, cũng đã hai giờ rưỡi.
Thương Nam, Lục Thiều và Nhiễm Ninh ngồi vào bàn tình nguyện, nhưng trong khoảng thời gian này bọn họ không hề nói chuyện.
Bữa cơm sắp xong, một đứa trẻ hưng phấn chạy tới, loạng choạng làm đổ ly nước trong tay, văng về phía Nhiễm Ninh.
Lục Thiều phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ra đỡ, nửa ống tay áo của cô bị nước làm ướt, nhưng may mắn là cô đã chặn được, nếu không Nhiễm Ninh đã bị ướt đẫm từ đầu đến chân, chứ không phải chỉ một góc áo.
Nước uống màu vàng cam sền sệt... còn có trân châu, áo xanh trắng thấm ướt, Nhiễm Ninh vốn có chút bệnh sạch sẽ, da đầu đột nhiên tê dại...
"Dạ, cháu xin lỗi..."
Khi đứa trẻ gây rắc rối xong, nó khom vai, sợ hãi đến mức liên tục cúi xuống xin lỗi.
"Không sao, không sao." Nhiễm Ninh nhanh chóng lấy ra mấy tờ khăn giấy lau người đứa trẻ, mỉm cười và rót cho cậu một ly nước trái cây khác, "Đi chơi tiếp đi."
Sau đó đứng dậy hỏi Thương Nam: "Nhà tắm ở đâu?"
"Để tôi dẫn cô đi."
Không còn cách nào để mặc quần áo như thế này nữa, Thương Nam tìm kiếm khắp trại trẻ mồ côi mà chỉ tìm thấy một chiếc áo phông hoạt hình trông tạm ổn.
Cô gõ cửa rồi đưa quần áo vào. "Thực xin lỗi, đứa lớn nhất ở đây có mười sáu tuổi, có thể sẽ không vừa, cô tạm thời mặc đỡ còn hơn để bị dính nước. Nhân tiện,... cô có thể đưa áo cho tôi, tôi sẽ giặt rồi trả lại sau."
Sau khi Nhiễm Ninh thay quần áo xong, nàng đẩy cửa đi ra, kéo vạt áo một cách cực kỳ không tự nhiên, kích thước quả thực quá không vừa vặn, còn có hơi bó sát...
Tuy nhiên, nó không hề xấu... trái lại, tôn lên cơ thể hoàn hảo của nàng, khiến bộ ngực và vòng eo trông nuột nà hơn.
Thương Nam sửng sốt, vô thức nói.
"Dáng người cô đẹp thật đấy."
Được khen ngợi, Nhiễm Ninh xấu hổ và bối rối, đang lúc nàng không biết nên nói gì thì từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chính là Lục Thiều.
"Thương Nam, Viện trưởng Lục đang tìm cậu."
"Ồ, tôi tới ngay." Thương Nam đang định rời đi thì cô ấy dừng lại nói: "À...còn áo của cô."
"Đừng bận tâm, chỉ là đồ uống thôi, tôi tự giặt là được. Không sao đâu."
Sau đó Thương Nam mới rời đi.
Lục Thiều đứng ở cửa nhìn Nhiễm Ninh hai giây, sau đó lùi lại, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Khoảng ba bốn giây sau, Nhiễm Ninh từ phòng tắm đi ra, áo phông hơi ngắn, hai tay nàng đặt trên bụng suốt, nhưng vẫn để lộ ra một chút...
Rất trắng, trắng đến mức dễ làm người khác có những suy nghĩ lung tung.
"Nhiễm Ninh."
Khoảnh khắc tiếp theo...
Một chiếc áo khoác thể thao ca rô đen trắng được ném về phía nàng, Nhiễm Ninh theo bản năng đưa tay ra đón lấy.
Sau hai giây do dự, "Cậu đang làm gì vậy?"
Lục Thiều lạnh lùng nói.
"Ăn mặc vậy sẽ ảnh hưởng không tốt."
Sau đó, rời đi.
"..."
Nhiễm Ninh hơi hạ mi xuống, nhìn cầu vồng và hình trái tim phồng lên trước ngực, trong nháy mắt... toàn thân khó chịu...
Nàng phồng má, lặng lẽ mặc áo khoác vào
Có vẻ như có điều gì đó không ổn?
Tay áo bẩn bên phải được Lục Thiều xắn lên cao, để lộ một chiếc vòng tay dày cộm.
...
"Viện trưởng Lục tìm tôi khi nào?" Thương Nam đánh Lục Thiều một cái.
Lục Thiều cắn que kẹo mυ"ŧ, thản nhiên nhai: "Thật sao? Chắc tôi nghe nhầm."
Quay đầu lại, Thương Nam nhìn thấy Nhiễm Ninh đang đi ra.
"Này? Đó là áo khoác của cậu à? Tại sao lại ở trên người cô ấy?"
"Thì cho cô ấy mượn, ba mươi đô một phút."
"....Vô lý!"
Sau sự kiện, Nhiễm Ninh muốn trả lại áo cho Lục Thiều, nhưng chưa kịp thì cô và Thương Nam đã lái xe bỏ đi.
Nhiễm Ninh đứng đó, nhìn đuôi xe càng ngày càng xa, nàng không biết tại sao... nàng nhớ về ngày Lục Thiều tìm đến lần cuối.
Hôm đó trời rất nóng, bóng lưng cô trông thật cô đơn...
Cô ấy luôn cúi đầu, đôi mắt u tối.
"Tương lai của cậu hoàn toàn không có tôi."