Sáng sớm hôm sau, lúc bình minh, Nhiễm Ninh và Lục Thiều tỉnh dậy, không có trước sau, cả hai đồng thời mở mắt.
Hai cặp mắt nhìn nhau, Nhiễm Ninh ngơ ngác chớp mắt, tai đỏ bừng.
Nàng nghiêng đầu, gần như nửa người tựa vào trong ngực Lục Thiều, tự hỏi sao gối lại trở nên mềm mại như vậy, nằm tựa lên vai người ta có thể không mềm được sao?
Nhiễm Ninh ngượng ngùng ngoe nguẩy ngón chân, không biết bây giờ có quá muộn để tiếp tục giả vờ đang ngủ không?.
"Cậu tỉnh rồi à?" Lục Thiều hỏi, giọng nói lười biếng, có chút nhừa nhựa như vừa mới tỉnh dậy.
Có lẽ đã quá muộn để giả vờ ngủ rồi, Nhiễm Ninh nghĩ.
Gật đầu "Ừ."
Lục Thiều mỉm cười ôn nhu nhìn nàng: "Vậy... cậu có thể tránh ra trước được không? Vai tôi tê cứng rồi."
Lời còn chưa dứt, Nhiễm Ninh đã sửng sốt! Giống như một chiếc lò xo, bật lên nhanh chóng.
Cả đêm giữ nguyên tư như thế, không cử động được, Lục Thiều cảm thấy cánh tay phải gần như không còn là của mình nữa, vừa cử động một chút, xương cốt phát ra tiếng răng rắc.
Phải rất lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh. Nhiễm Ninh cảm thấy có lỗi, nàng nhớ rõ đêm qua mình không ngủ vậy, tuy hai người ở rất gần nhau nhưng nàng không thể nào tựa vào cánh tay người này được...
Chắc là mệt quá...nên thế.
Nàng liếc nhìn chân cô, nghiêm nghị nói: "Tôi ngủ không tốt, tôi không dụng trúng chân cậu chứ?"
"Không."
Lục Thiều không có bất kỳ lời nói thừa thãi nào, khi nói chuyện vẻ mặt rất nghiêm túc, không có chút giễu cợt.
Nhưng cô càng bình tĩnh thì sắc mặt Nhiễm Ninh càng nóng lên, không phải rõ ràng là cậu ấy đang giả vờ bối rối sao?
Nàng nhanh chóng gom tóc lại, vừa định buộc lên thì phát hiện chiếc dây buộc tóc đã biến mất, nàng chưa kịp cúi đầu tìm kiếm thì một bàn tay xương xẩu từ phía sau thò ra, thứ móc trên ngón tay cô là chiếc dây buộc tóc màu đen của nàng.
"Tại sao nó ở đây?"
"Hôm qua cậu đánh rơi nó khi đang ngủ."
"...." không nên hỏi.
Nhiễm Ninh cầm lấy, nói: "Cám ơn."
Gom tóc lại, xoắn ngẫu nhiên hai lần rồi buộc lại.
"Mau đứng dậy đi, lát nữa phải thay băng."
Nói xong nàng cầm chai nước bước ra khỏi lều.
Khóe miệng vốn đang căng thẳng của Lục Thiều trong nháy mắt nhếch lên, ánh mắt dán chặt vào lưng nàng, đuôi tóc đen của Nhiễm Ninh đung đưa, khiến trong lòng nàng ngứa ngáy.
Đêm qua tóc nàng cọ vào người cô, đến dây buộc tóc cũng rơi ra, nhìn nàng trông giống như một con mèo con, ngoan ngoãn phát ra âm thanh gừ gừ trong mũi.
Cô thực sự không có ý lợi dụng nàng, chỉ là thực sự không thể chịu đựng được việc bị nàng cọ xát, trong tình huống đó, mọi người đều sẽ đưa tay ra... Hơn nữa... Cô cũng không làm gì cả, chỉ ôm lấy nàng thôi... Không... Không chỉ là một cái ôm... suốt một đêm.
Nhiễm Ninh vừa ra ngoài liền đυ.ng phải Bạch Lê, tai và mặt đều đỏ bừng...
"Này cậu..."
"Tôi đi rửa mặt."
Điều có thể khiến Nhiễm Ninh đỏ mặt... Ngoại trừ cô nàng trong lều ra, Bạch Lê không nghĩ ra được ai khác nữa.
Quả nhiên, vừa bước vào, cô đã nhìn thấy Lục Thiều, trên môi và mặt mang theo nụ cười mập mờ, toàn thân toát ra du͙© vọиɠ, chỉ cần suy nghĩ nhanh chóng, cô có thể đoán được. người này chắc chắn đang có ý đồ xấu.
Bạch Lê khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu, nhìn sang bên kia.
"Cậu lại bắt nạt người ta nữa rồi."
Lục Thiều sửng sốt, lập tức nhận ra cô đang nói đến ai: "Tôi sao dám, tôi không muốn bị cậu gϊếŧ chết."
"Biết vậy thì tốt!"
Bạch Lê nói xong cũng cười lên.
Nói thật, từ khi ra trường đến nay cô chưa từng gặp ai như Lục Thiều, kỳ thật nếu nghĩ kỹ thì cho dù ở trường cũng hiếm khi gặp được người như cô ấy.
Cô ấy có tính cạnh tranh nhưng không thực dụng, cô ấy không bao giờ phấn đấu vượt qua người khác để giành vị trí đầu tiên, mà chỉ muốn xứng đáng với chính mình. Vì vậy, dù không thể giành được vị trí đầu, chỉ cần cô ấy đã cố gắng hết sức và cảm thấy xứng đáng với chính mình, cô ấy sẵn sàng đứng ở hàng ghế khán giả và vỗ tay tán thưởng những người khác.
Cô ấy chân thành với mọi người, không giấu giếm điều gì, mọi thứ đều viết trên mặt, chẳng hạn như cô ấy thích Nhiễm Ninh và chưa bao giờ kiềm chế nó, khi Nhiễm Ninh phớt lờ cô ấy, cô ấy cố gắng tìm ra lý do thay vì gạt nó sang một bên. Luôn có trách nhiệm với đối phương một cách mù quáng, cho dù đã nhiều năm như vậy, cô cũng chỉ như thể nhắc lại chuyện cũ, ném hết quá quá khứ và vết sẹo cũ ra khỏi bầu trời của mình.
Ngay cả Bạch Lê, một người ngoài cuộc cũng có thể nhận ra sự chân thành và tình yêu của cô.
Bạch Lê im lặng thở dài, nếu biết nguyên nhân Nhiễm Ninh rời đi, có lẽ cô ấy sẽ nổ tung, nhất định sẽ nổ tung, nhưng không phải giận người khác mà là chính bản thân mình, Bạch Lê cảm giác như nhìn thấy Lục Thiều đấm ngực ăn năn.
Nhìn thấy cô đang cố gắng lấy chiếc nạng, Bạch Lê mở miệng.
"Này, đừng cử động nữa, tôi sẽ giúp cậu."
Lục Thiều: "Tốt bụng vậy sao?"
Bạch Lê: "Không phải cho cậu mà vì Nhiễm Ninh."
Sau khi tắm rửa đơn giản, Lục Thiều ngồi ở cửa lều chờ thay băng.
Nói là thay băng nhưng thực chất là khử trùng, thời tiết nắng nóng, điều quan trọng nhất đối với vết thương vào lúc này là phải ngăn ngừa nhiễm trùng.
Nhiễm Ninh mang povidine và gạc đến và chuẩn bị thay băng.
Vừa ở ngoài lều, Ngô Hải một tay cầm một quả táo đỏ lớn, hưng phấn hét lên.
"Đội trưởng! Đội trưởng!"
Nó thu hút sự chú ý của mọi người.
"Phóng viên Ngu, Đội trưởng của chúng tôi đang ở bên trong, tôi sẽ đưa cô đến đó -"
"OK, cảm ơn cậu."
Ngô Hải chỉ là một tên ngốc, khi mỹ nhân mỉm cười, cậu ta lập tức trở nên ngốc nghếch, toàn thân như bị bơm máu gà, chạy vào trong lều, đất bùn bị gót chân đào lên trên lưng..
"Đội trưởng Lục! Phóng viên Ngu tới đây gặp cô!"
Nói xong liền nhét quả táo lớn màu đỏ vào trong ngực Lục Thiều, đó là một cái lều tốt, nhưng lại có thêm một kẻ ngốc.
Lục Thiều cầm quả táo, vẻ mặt khó hiểu, "Nhìn tôi? Phóng viên nào?"
Ngô Hải nhướng mày, hưng phấn cực độ: "Còn có thể là ai! Chẳng phải là người luôn muốn phỏng vấn cô sao!"
Ngu Tình!
Lục Thiều trợn mắt: "Sao cậu lại đưa cô ấy tới đây!"
Ngô Hải: "Cô còn nói, lần trước lừa gạt người ta, mà cô ấy không có tức giận, vừa nghe cô bị thương, lập tức xông tới. Quả là người tốt."
Lục Thiều: "Cậu..."
Còn chưa kịp nói ra từ "ngớ ngẩn", Ngu Tình đã bước vào lều từ bên ngoài.
Ngô Hải hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt thay đổi của Đội trưởng của mình, nhìn thấy có người đi vào, vội vàng kéo Đặng Tử sắp xếp chỗ ngồi cho phóng viên Ngu, sự nhiệt tình cộng với ngu ngốt sẽ thành phá hoại.
Anh cứ lẩm bẩm, sợ người khác nghĩ mình câm.
"Phóng viên Ngu, chuyện này tôi phải nói rõ ràng với cô. Đội trưởng chúng tôi bị thương là vì cứu người. Hôm qua cô không có mặt ở đây, nên không biết tình hình nguy kịch đến mức nào. Nếu như, Đội trưởng không xả thân quyết định nhảy xuống bất chấp nguy hiểm, đứa trẻ đó chắc chắn sẽ chết. Chân của cô ấy... chảy rất nhiều máu, thịt lộ ra ngoài! Cô ấy cũng bị khâu rất nhiều mũi..."
Gãi đầu——
"Này... Đội trưởng Lục, bao nhiêu mũi ấy nhỉ?"
Lục Thiều nhặt một quả táo ném tới đầu cậu ta.
Ngô Hải nhanh chóng dùng mắt và tay nhanh chóng bắt lấy, nhìn nó: "Lục Thiều, đưa tôi làm gì? Tôi đặc biệt dùng thứ này để bồi bổ cơ thể cho cô."
Lục Thiều cười nói: "Cám ơn."
Ngô Hải hất cằm: "Cô xem tôi như người ngoài đúng không? Đội trưởng Lục, nếu cô muốn nói lời cảm ơn với tôi, thì thực sự không cần!"
Nói xong, anh ta lại nhìn Ngu Tình, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch và trong trẻo: "Phóng viên Ngu, cô có muốn ăn táo không? Tôi gọt cho cô một quả. "
"Cám ơn, không cần."
Ngu Tình có giọng nói hay và nụ cười trang nghiêm, cô mặc áo trắng và quần đen, có lẽ đây là đồng phụ, những phóng viên phỏng vấn khắp nơi những ngày này đều mặc bộ trang phục này.
Cô và Nhiễm Ninh đều có khí chất giống nhau, đầy quyến rũ, nhưng Nhiễm Ninh lạnh lùng hơn còn Ngu Tình thì ấm áp hơn, ngoài ra có thể là do cô đến từ giới truyền thông và có lẽ đã được đào tạo như vậy ở trường. Mọi hành động của cô ấy đều có vẻ thân thiện, nhưng khi xem xét kỹ hơn, khắp nơi ẩn chứa sự cố ý, không thể chịu được sự soi mói.
Lục Thiều cau mày, tuy rằng rất không thích nhìn thấy cô ấy, nhưng vẫn đưa tay ra, không đánh người đang cười, nếu có người đặc biệt tới gặp ngươi, ít nhất vẫn phải khách khí một chút.
Lục Thiều gật đầu chào hỏi.
Ngu Tình hiếm khi gặp phải một người gai góc như Lục Thiều, nhưng cô vẫn kiên nhẫn vén lọn tóc buông xõa trên tai và thái dương, khẽ mỉm cười: "Lần trước tôi để cô đi, nhưng lần này cô không thể trốn thoát. Cố lên, Đội trưởng Lục bị thương nặng của chúng ta."
Tai nạn nghề nghiệp cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là như thế này có chút không hay.
Nếu không biết rõ sẽ tưởng hai người họ rất thân nhau.
Bạch Lê bình tĩnh nhìn qua - chuyện gì vậy?
Lại nhìn Nhiễm Ninh, nàng cúi đầu nghịch povidine, không hề biểu lộ cảm xúc.
"Bị thương chẳng mang lại vinh dự gì, cũng đừng đề cao tôi quá. Tôi vẫn chưa đạt đến trình độ đó." Lục Thiều cau mày, "Tôi không nghĩ phóng viên Ngu lại lãng phí thời gian quý báu của mình vào những việc không cần thiết. Tình hình bên ngoài còn tệ hơn, đáng để báo cáo."
Ngu Tình hiểu ý của cô, cô đang cố gắng đuổi người. Ngu Tình không khó chịu, không rụt rè cũng không hoảng sợ, thay vào đó, hơi thở đều đặn và nụ cười điềm tĩnh.
"Vừa mới đến đã đuổi tôi đi rồi? Xem ra cô thực sự không thích tôi."
Lục Thiều sửng sốt "..." Người này nói cái gì?
Ngu Tình đi tới trước mặt Lục Thiều, đột nhiên cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
Với nụ cười và vẻ mặt dịu dàng, trìu mến, cô ấy nói: "Cô nghỉ ngơi thật tốt nhé, sau khi xong việc tôi sẽ đến gặp cô sau".
Sau đó cô ấy đứng thẳng người, cầm lấy quả táo trong tay Lục Thiều, mỉm cười: "Cám ơn Lục đội trưởng."
Vừa thấy Ngu Tình rời đi, Ngô Hải lập tức đi theo: "Phóng viên Ngu, tôi tiễn cô!"
Lục Thiều sửng sốt, lời nói thì bình thường, nhưng giọng điệu của Ngu Tình không đúng, cô ta cố ý kéo dài đoạn kết, giọng mũi hơi có phần mập mờ hơn, nhưng hai người thật sự không hề quen biết nhau.... cùng lắm là gặp mặt vì công việc.
Lập tức, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, Lục Thiều mạnh dạn nhìn về phía Nhiễm Ninh, cô vừa mở miệng, nhưng chưa kịp nói một lời, Nhiễm Ninh đang ôm khay thuốc, không cười mà nói:
"Thay băng thôi."
Nhiễm Ninh quỳ xuống, làm một động tác, thay băng xong liền đi ra ngoài mà không thèm nhìn Lục Thiều.
Tim Lục Thiều đột nhiên nhảy lên cổ họng.
"Này, cậu quen biết phóng viên đó sao, Đội trưởng Lục ~" Bạch Lê tức giận nói.
Lục Thiều sắc mặt tái xanh, lại hiểu lầm sao?
"Tôi không biết cô ấy! Người đó chỉ bị bệnh tâm thần thôi!"
"Tôi nghĩ cậu mới bị bệnh tâm thần!"
Bạch Lê trừng mắt và khịt mũi, giống như Nhiễm Ninh, không quay đầu lại.
Đúng là đang yên đang lành tự nhiên bị vật lạ rơi xuống đầu.
Lục Thiều tức giận đến choáng váng.
Ngô Hải, người đưa Ngu Tình đi, tình cờ quay lại, vẫn đang bàn chuyện sinh tử.
"Đội trưởng Lục, sau này cô có thể thêm phóng viên Ngu trên WeChat vào nhóm của chúng ta. Cô ấy nói rằng cô ấy quen chủ quán Thành phố Lẩu, sau này chúng ta có thể được giảm giá cho bữa tối..."
Lời còn chưa dứt, Ngô Hải bỗng nhiên mất tiếng.
Lục Thiều ánh mắt nóng rực, răng nghiến chặt, chỉ vào cậu ta.
"Đến đây!"
Ngô Hải đột nhiên cảm thấy không ổn, "Cái gì... Đội trưởng, tôi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi đây!"
"Đừng chạy trốn! Hãy quay lại đây!!"
Tôi sẽ gϊếŧ cậu!!!
...
...
Thời gian vàng cứu hộ sau động đất là 72 giờ, thời gian cứu hộ càng sớm thì hy vọng sống sót của càng lớn.
Đến nay đã sáu ngày trôi qua.
Đội ngũ y tế đi theo lực lượng cứu hộ và sử dụng máy dò sự sống để dò tìm cẩn thận bất cứ nơi nào họ đến, mọi người đều nín thở không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào cho đến khi có dấu hiệu trên.
Đi ngang qua một đống đổ nát, một người phụ nữ rách rưới đột nhiên nhảy ra, chỉ vào nơi đổ nát, khóc không ngừng.
"Con tôi! Con tôi!!"
Lực lượng cứu hộ lao tới và định bắt đầu hoạt động cứu hộ nhưng họ khựng lại.
Một cậu bé bị cạo trọc đầu, một nửa cơ thể bị cắt rời, nửa còn lại mất tích, máu trên người đã khô từ lâu.
"Cứu con rôi nhanh lên! Làm ơn cứu nó!"
Tiếng hét của người phụ nữ nghe chói tai.
"Con ơi! Người ta không cứu con thì mẹ sẽ cứu con!"
Nói xong, người phụ nữ định chạy về phía đống đổ nát.
Nhiễm Ninh là người đứng gần cô nhất cũng là người phản ứng đầu tiên, ôm cô ấy từ phía sau.
"Chị không thể đến đó!"
"Thả tôi đi! Hãy để tôi đi!"
Tinh thần của người phụ nữ đã suy sụp, cô ấy quá mạnh để có thể trấn áp được.
" Diazepam! Mau đưa thuốc an thần cho tôi!"
Người phụ nữ thấy mình không thể thoát ra được, liền điên cuồng cắn vào cánh tay Nhiễm Ninh, sau khi tiêm diazepam, cô ấy dần mất đi sức lực.
Nhiễm Ninh không buông cô ấy ra mà cứ ôm lấy.
"Được rồi, không sao đâu, không sao đâu..."
Cho đến khi người phụ nữ chìm vào giấc ngủ hoàn toàn.
Cánh tay Nhiễm Ninh bị cắn chảy máu, hai hàng dấu răng hằn lên rõ ràng, nếu chậm một chút, mảnh thịt này đã bị xé nát.
"Ồ, povidine không còn nữa." Bạch Lê lo lắng nói.
Nhiễm Ninh vén tay áo lên xem vết thương: "Không sao đâu, chỉ cần dùng oxy già là được."
Bạch Lê: "Sẽ khiến cậu đau chết!"
Nhiễm Ninh nhìn người phụ nữ được khiêng đi trên cáng, lắc đầu: "Không sao, mang chị ấy đi."
Không có người giúp đỡ, Nhiễm Ninh tự nhấc bình oxy già lên đổ xuống, vết thương lập tức nổi bọt trắng dày đặc, phát ra âm thanh nhức nhối khiến người ta chỉ nghe đến cũng tê cả da đầu.
Nhiễm Ninh cau mày, giống như da bị xé rách, sau khi khử trùng, môi trở nên trắng bệch.
Bạch Lê ôm Nhiễm Ninh mà nước mắt lưng tròng, đây là oxy già, làm sao có thể không đau.
Nhiễm Ninh giơ tay sờ đầu bạn mình: "Đừng lo, tôi thật sự không thấy đau đâu."
Sau đó tiếp tục đến địa điểm tiếp theo.
Đúng lúc này, một chiếc camera được đặt trên một ngọn đồi cách đó không xa.
Người quay phim: "Phóng viên Ngu, đã đến lúc bắt đầu rồi."
Ngu Tình gật đầu: "Được."