Chương 4

TV phát sóng

"Vào lúc 5 giờ sáng hôm qua, một vụ cháy rừng đã xảy ra ở thị trấn Ngô Gia. Sau khi điều tra, nguyên nhân vụ cháy là do người họ Lưu đã ngẫu nhiên vứt tàn thuốc chưa dập tắt, vụ cháy đã gây ra thiệt hại nặng nề. Hiện tại, Lưu đã bị buộc tội phóng hỏa, bị Cục Công an thị trấn Ngô Gia bắt giữ hình sự, lần này Cục cứu hộ Hoa Thanh đã điều động trực thăng "B-7126" đến chữa cháy. Lực lượng cứu hộ đã vận dụng cường độ và hướng gió tại hiện trường để vận hành chính xác điểm phun nước, đến 7 giờ sáng nay đám cháy đã cơ bản được khống chế, trực thăng cứu hộ đã phun 15 thùng nước và không có thương vong".

"Lại là một vụ cháy rừng nữa, năm nay đã xảy ra bao nhiêu lần rồi? Không thể dập tàn thuốc trước khi vứt đi sao?" Bạch Lê lắc đầu, tiêm thuốc vào ống truyền dịch. "Những người này... "

Nói xong, một bàn tay nhỏ nắm lấy bộ điều khiển.

"Này, em đang làm gì vậy, bé con?"

"Hehe. Chị ơi, em muốn bật nhanh lên một chút. Lát nữa em sẽ ra công viên nhỏ chơi."

Trong phòng toàn trẻ con, đứa bé trước mặt cô vào mười tháng trước vẫn vô tư nghịch phá nhưng giờ lại bị nhốt ở đây, không thể đi đâu được. Cùng lắm, tụi nhỏ chỉ có thể xuống chơi ở vườn hoa dưới tầng, nơi được gọi là công viên nhỏ.

"Ồ. Chị cũng muốn đến công viên nhỏ chơi, nhưng đây là nước biển... Nếu cho vào nhanh quá sẽ đau lắm. Nên mình chỉ có thể làm chậm chậm thôi. Đưa tay đây chị cho em cái này!"

Bạch Lê lấy quả trứng kỳ lạ từ trong túi ra.

"Ồ!"

Đôi mắt của tiểu gia gia sáng lên, Bạch Lê không cần phải làm gì, bé tự chủ động nhỏ giọt chậm lại.

Lúc Bạch Lê đẩy xe đi ra, Nhiễm Ninh đang tựa người vào cửa, nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

"Tình hình thế nào rồi?"

"Tốt."

"Cậu thích xem tin tức từ khi nào vậy?"

Nhiễm Ninh khoanh tay liếc nhìn đứa bé rồi rồi.

"Đó thực sự là nước biển sao?"

"Không nói vậy thì nói thế nào nữa? Nói cho đứa nhỏ đó là Cisplatin, Holexin, Adriamycin Hydrochloride, Zephyr hay Lixin sao? Là dung dịch hóa trị nồng độ cao sẽ khiến em không ăn được, miệng đắng như mật, gây buồn nôn và rụng tóc?"

Bạch Lê dựa xe đẩy vào tường, đột nhiên cảm thấy chán nản, cúi đầu, áp trán vào tường.

"Bạch Lê..."

"Tôi không sao." Bạch Lê quay người ngẩng đầu lên, gắng gượng mỉm cười, "Tôi chỉ... nghe bé nói muốn đi công viên nhỏ chơi, và tôi hơi... ngột ngạt... Nhiễm Ninh, cậu có biết không? Lúc mới bắt đầu nhập viện bé chỉ cao như vậy..."

Cô đặt tay lên eo mình ra hiệu: "Bây giờ... đã mười tuổi."

Bạch Lê lắc đầu, "Tôi có phải là quá xúc động không? Đã lâu như vậy, cũng không phải ngày đầu tiên đi làm, nhưng tôi vẫn không thể cảm thấy dễ chịu..."

"Còn đỡ hơn tôi." Nhiễm Ninh hơi nheo mắt lại, dùng giọng bình tĩnh nói: "Tôi muốn cắt bỏ cái chân này hoặc cắt cụt cánh tay kia cả ngày, nhưng ngay cả nước mắt cũng không có. Khi tôi còn đi học, cậu đoán xem, tất cả những người trong phòng thí nghiệm đều gọi tôi là gì?"

"Gọi là gì?"

"Thanos."

Bạch Lê bật cười, "Thật sao?!"

"Cậu nghĩ sao?" Nhiễm Ninh khoác vai cô nói: "Đi thôi."

...

Đội bay cứu hộ số 1 Hoa Thanh.

Văn phòng ở tầng hai.

"Tôi không đi."

"Tại sao cô không đi?"

"Tôi không muốn đi."

"Lục Thiều, thời khắc mấu chốt này, cô đừng để tôi thất vọng, đây là vì danh dự của toàn đội, không muốn cũng phải đi!"

"Giám đốc Phùng, xin hãy tha cho tôi đi mà. Tôi trong thật... xấu xí. Nếu muốn tôi đi, sẽ làm xấu mặt cả đội. hay là... Trần Hoa, xin hãy để Trần Hoa đi. Anh ấy được công nhận là một anh chàng đẹp trai không góc chết trong đội của chúng ta, dù được chụp ở góc độ nào khuôn mặt chắc chắn sẽ đẹp!

"Đài truyền hình muốn nữ phi công, cô bảo Trần Hoa đi kiểu gì?! Tôi không hiểu... Đi làm nhiệm vụ thì liều lĩnh lao đi, hiện tại điều gì khiến cô thấy khó mà đòi lui?! Cô phải biết... có bao nhiêu người muốn có cơ hội này, nhưng không ai trong số họ có được!

Lục Thiều cúi đầu, hai tay chắp sau lưng, trong miệng lẩm bẩm: "Vậy ai muốn thì cho họ đi..."

"Cô nói gì? Nói lại lần nữa đi?!"

Dangdangdang

Thương Nam gõ cửa: "Giám đốc Phùng, có người đang tìm Lục Thiều, hình như là nữ..."

"Là nữ phóng viên à?" Giám đốc Phùng vỗ bàn chỉ vào Lục Thiều, "Đi, đi ngay. Nhiệm vụ phải hoàn thành. Đây là mệnh lệnh!"

"VÂNG."

Lục Thiều vừa mới ra khỏi văn phòng, đang định bỏ chạy thì bị Thương Nam tóm lấy, nói: "Cậu đi đâu vậy?"

"Thay quần áo."

"Ký túc xá ở hướng này phải không?"

"Tôi không thể đi đường vòng được à?"

Thương Nam nhìn kẻ nói dối không chớp mắt trước mặt, tức giận cười cười.

"Đừng giả vờ nữa, cậu thực muốn đi đường vòng à? Trực tiếp đi đến đó đi, giở trò với Giám đốc Phùng còn chưa đủ, giờ định qua mặt chị hả cưng. Lẽ ra tôi không nên dung túng cho cậu."

Lục Thiều tỉnh táo lại nói: "Thật ra là chẳng có ai đến. Cậu thậm chí còn lừa gạt Giám đốc Phùng."

"Được rồi, tôi không có nói dối." Thương Nam đẩy Lục Thiều ra, nhướng mày: "Có người đang tìm cậu, nhưng... không phải là nữ phóng viên."

"Chỉ cần không phải phóng viên thì ai cũng được."

"Cậu có chắc không? Cô ấy nói tên cô ấy là Diêu Y Y."

Lục Thiều đang tỏ ra vẻ mặt thờ ơ, nhưng đôi mắt đột nhiên mở to và nói: "Chết tiệt! Sao cậu không nói với tôi sớm hơn!"

"Quay lại, quay lại!Cậu toàn đang ăn to nói lớn, nào để ý đến lời của tôi?" Thương Nam nhún vai, liếc nhìn về phía phòng bảo vệ ở cổng. "Để tôi đi. Tôi sẽ nói với cô ấy rằng cậu đã không ở đây một tuần rồi."

Lục Thiều thở dài "Chúc may mắn" gần như khắc trên trán, Thương Nam chỉ muốn cười, trêu chọc nói: "Tôi nói rồi, ngươi là cái đồ quyến rũ chết tiệc."

"Thú vị hay không?"

"Này! Tôi vừa giúp cậu chặn người..."

"Được rồi được rồi, lát nữa tôi sẽ đãi cậu bữa tối."

"Hôm nay hãy làm tài xế cho tôi đi."

Hai người đi đến bãi đậu xe, chiếc xe bán tải màu xanh lóe lên.

Lục Thiều sớm gặp rắc rối về ô tô, đăng ký học lái xe thậm chí còn không đến trường lái xe một ngày, sau này thi đậu tất cả các kỳ thi, cô không thích xe nhỏ hay xe doanh nhân, nhưng cô thích loại xe bán tải trông hơi ngu ngốc này.

Thương Nam ngồi vào ghế phụ, bấm nút xe ngẫu nhiên mở một bản dân ca, dùng ngón tay đặt trên chân đánh nhịp rồi nói: "Trốn tránh như vậy mãi cũng không phải là ý kiến

hay đâu. Cô ấy nói lần này là tình cờ đi ngang qua. Lần sau nếu quay lại thì phải làm sao? Đứa trẻ có phải chưa đủ tuổi vị thành niên không?"

"Cậu cho rằng tôi không nói sao? Tôi nói cạn nước miếng luôn rồi đó." Lục Thiều quay tay lái, cho xe lùi ra khỏi gara, đuôi xe cọ vào trụ đá, vững vàng lái ra ngoài." Cô ấy vừa mới trưởng thành vào ngày hôm kia."

"Ngay cả khi đã trưởng thành cũng không thể. Làm sao một học sinh cuối cấp trung học có thể được coi là người lớn? Thế còn... lúc nào đó tôi có thể cho cô ấy vài lời khuyên tâm lý."

"Ba cô ấy đã tìm đến ba chuyên gia, nhưng không ai trong số họ bình an vô sự. Hoặc là lấy trứng thối đập vào mặt người ta, hoặc cá thối và tôm thối bị vứt xuống sàn. Hôi đến nổi lau sàn ba lần cũng không hết. Cậu nghĩ sao? Tư vấn có hữu ích không? Hơn nữa, đứa trẻ không có vấn đề gì về tâm lý, cô ấy nổi loạn nhưng lại không được giải quyết sớm... Vẫn là lỗi của mẹ cô ấy gây ra tác động quá lớn, và ba cô lại không thể chấp nhận được điều đó."

Thương Nam nghiêng đầu nhìn cây cối đang nhanh chóng lùi xa ngoài cửa sổ: "Ái chà chà... Thà chết đi, chứ đừng tự ngược đãi bản thân."

Đến đèn đỏ, Lục Thiều đạp phanh, qua kính chiếu hậu, nhìn những người xung quanh, cau mày im lặng, cô biết điều này đã làm Thương Nam xúc động...

....

Cuối cùng nghỉ nửa ngày, nàng cũng không có thời gian để ngủ, bị Bạch Lê kéo tôi đến tiệm áo cưới.

Cô ấy và Vạn Khang đã đính hôn vào tháng trước và đám cưới của họ dự kiến

vào cuối năm nay, Nhiễm Ninh làm phù dâu của cô, nàng đã được bổ nhiệm từ khi còn học trung học.

"Thành thật mà nói... tôi vẫn không hiểu tại sao ngay từ đầu cậu lại ở bên Lục Thiều? Nói thật cho tôi biết, cậu thích cô ấy ở điểm gì?"

Nhiễm Ninh giúp Bạch Lê kéo dây kéo sau lưng lên: "Hóp và... hóp vào thêm một chút... ráng chút nữa"

"Hóp nữa là chít đó." Bạch Lê ôm bụng khó chịu, "Không được, mấy đêm nay đói quá, cũng không dám ăn tí nào..."

"Có thể là trà sữa?" Nhiễm Ninh nhắc nhở: "Dạo này cậu hoặc là ăn đậu đỏ, cơm, mochi hoặc là sữa đậu nành cùng ngọc lân."

"Không thể nào? Tôi chỉ uống 3 phần đường!"

Nhiễm Ninh nhìn cô không nói nên lời và để cô tự mình thừa nhận.

"Ừm... Được rồi được rồi, chắc là trà sữa." Bạch Lê ôm cánh tay Nhiễm Ninh bĩu môi, "Cậu biết mà, tôi không cần ăn cơm, nhưng nhất định phải uống trà sữa! Hơn mười năm rồi, làm sao tôi có thể bỏ được!"

"Vậy thì tôi không thể giúp được gì."

"Haiz... Đúng như dự đoán, khi chúng ta lớn lên thì mọi thứ sẽ khác. Những cô gái trẻ ở trạm điều dưỡng ăn mọi thứ, dù là thịt hay đồ chay. Họ ăn rất nhiều cá và thịt mỗi ngày. Mà ai cũng có vòng eo nhỏ. Nhiều lúc muốn đỡ lưng họ vì sợ một ngày nào đó sẽ gãy mất. "

Bạch Lê lắc đầu thở dài.

"Tôi nghĩ hồi đó chị tôi cũng như vậy, thức cả đêm chơi game có thể giảm được 5 cân."

"Được rồi..." Nhiễm Ninh vỗ vai cô, "Cậu có muốn đổi cỡ không?"

"Không sửa nữa! Tôi chỉ kết hôn một lần trong đời, tôi sẽ giảm cân hoặc chết!"

Bạch Lê thay váy cưới, dẫn Nhiễm Ninh đi chọn váy phù dâu.

"Cái này thì sao? Nó trông rất hợp với dáng người của cậu."

"Bỏ xuống, nó hở quá..." Nhiễm Ninh chọn một cái khá đứng đắn, "Cái này đi."

"Này, thật nhàm chán."

Bạch Lê tựa hồ nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua Nhiễm Ninh.

"Thành thật mà nói, chắc cậu có cảm giác về Lục Thiều giống tôi, nhất là khi cô ấy cười. Cô ấy cao như vậy, lúc nào cũng nhe răng ra, trông rất ngốc. Nhưng... khi chúng ta gặp lại nhau lần này...Cô ấy đã thay đổi khá nhiều..."

Bạch Lê khoanh tay và vỗ nhẹ vào vai bạn mình.

"Cậu không biết đâu. Lần trước tôi đã đến phòng y tá. Chậc chậc chậc... Các cô y tá trẻ đã bị Lục Thiều mê hoặc. Nhất là tiểu Hồ... bình thường tự cao tự đại bao nhiêu, mấy ngày nay cứ gọi tôi là "chị" và hỏi tôi về Lục Thiều."

"Cậu có bao giờ nghĩ rằng người mà mọi người đang hỏi có thể không phải là Lục Thiều mà là con gái của Viện trưởng La không?"

"...Cậu đang nói...là con gái của Viện trưởng La, Lục Thiều?"

Nhiễm Ninh đi tới cửa sổ kính trong suốt, Bạch Lê đi đến kế bên.

"Được rồi, cho dù Tiểu Hồ không có hứng thú với Lục Thiều, với điều kiện hiện tại của cô ấy vẫn có thể bị một cô gái khác dụ dỗ. Cậu không hiểu tình hình hiện tại, cô ấy rất nổi tiếng!"

Nói xong, Nhiễm Ninh quay người lại, tình cờ nhìn thấy đối diện hai cô gái đang đi ra khỏi trung tâm mua sắm, cô gái tóc ngắn chủ động giúp cô gái tóc dài xách túi.

Nàng lập tức quay đầu lại và nhìn đi chỗ khác.

"Này... hiện tại không còn ai nữa. Hãy nói thật cho tôi biết. Cậu còn thích cô ấy không?"

"Cậu đang đùa tôi à?"

"Ai mà đùa? Tôi đang nghiêm túc đấy."

Nhiễm Ninh cầm chiếc váy phù dâu đã chọn đi vào phòng thử đồ, nàng vừa mở cửa bước vào, nhốt Bạch Lê ở ngoài.

"Nửa lời cũng không hé vậy Nhiễm tỷ tỷ!"

Nhiễm Ninh cởϊ qυầи áo, mặc váy phù dâu vào, ngực đột nhiên căng cứng.

"Tôi và cô ấy... không thể nào ở bên nhau được."