Lục Thiều đã giữ lời và lái xe đến đón Diêu Y Y vào ngày nghỉ.
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu Diêu Y Y vẫn ăn mặc như lần trước thì cô sẽ lập tức quay người rời đi, cho dù Diêm Vương có đến cũng vô dụng.
May mắn thay, Diêu Y Y đã không làm vậy.
Cô bé mặc váy, mở cửa xe bước vào, cúi đầu thắt dây an toàn nói: "Đi thôi."
"Em đã xin phép bà chưa?"
"Em biết chị sẽ hỏi, nên em đã làm rồi."
Lục Thiều khởi động xe và hướng đến Công viên Hải Dương.
Dọc đường đi, Diêu Y Y không còn líu lo nói chuyện như thường ngày mà trở nên im lặng.
Lục Thiều không ngờ đến sự thay đổi này, chỉ cần không mở miệng thì cô bé thật giống Phật sống.
Quả nhiên, mới đi được một phần ba quãng đường của hệ thống định vị, Diêu Y Y bắt đầu thấy bồn chồn, dùng cả hai tay quạt lia lịa.
"Hôm nay nóng quá... Không được, em phải cởi bớt đồ ra."
Lục Thiều liếc nhìn vào chiếc váy mặc bên trong, nếu Diêu Y Y cởi đi chiếc áo đan len bên ngoài, thế này có khác gì bán khỏa thân đâu?
Cô liền đạp phanh và liếc nhìn.
"Nếu dám cởi ra, chị sẽ ném em xuống xe. Không tin thì cứ thử xem."
Diêu Y Y vừa mới kéo áo len qua vai, nghe thấy lời này, cô liền dừng lại.
"Em mặc váy hở lưng, siêu gợi cảm đó!"
"Chị thấy em không phải muốn đi Công viên Hải Dương, vậy thì về nhà."
"Đừng mà!"
Diêu Y Y giận dữ kéo chiếc áo len lên, khoanh tay trước mặt và bĩu môi miễn cưỡng.
"Đồ cổ hữu, nhàm chán."
Dù cô ấy có ăn mặc trưởng thành đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ, sau khi dạo một vòng quanh Công viên Hải Dương, Diêu Y Y bụng đói đến mức hỏi ăn ở đâu thì câu trả lời chính là Pizza Hut.
Đồ ăn nhanh... Trước đây Lục Thiều ăn rất ngon miệng, nhưng bây giờ cô rất ít khi ăn, cô luôn cảm thấy đồ ăn nếu không chiên trên chảo sẽ không có mùi vị, không có cảm giác thèm ăn, đôi khi cô cũng chỉ muốn ăn đồ ăn nhẹ.
Lục Thiều đưa thực đơn cho Diêu Y Y, nhìn thấy cô ấy gọi một đống món với vẻ vô cùng hứng thú, cô không khỏi nhếch môi, đây chính là bộ dáng của một đứa trẻ mười tám tuổi, chắc chắn đang rất cao hứng, chỉ cần một bữa ăn ngon là có thể thỏa mãn.
Mười tám tuổi...
Lục Thiều nhớ về quá khứ và cảm thấy u sầu.
Thật xấu hổ chuyện đó đến với cô khi chỉ mới mười tám tuổi, nhưng cô cũng rất hạnh phúc vì khoảng thời gian đó.
....
Bánh pizza được mang tới rất nhanh, mới ăn được một nửa, Diêu Y Y nhận thấy Lục Thiều đang nhìn chằm chằm về phía sau mình với ánh mắt ngơ ngác.
Cô bé có chút tò mò... liền nhìn sang thì thấy một nam một nữ, hai người đang hôn nhau đắm đuối, không biết trời và đất là gì.
"Này, quay lại đi, trẻ con không được phép nhìn."
"Hầy. Người lớn các người dám hôn mà không muốn để người khác xem sao?" Diêu Y Y ném khoai tây chiên vào Lục Thiều, sau đó cười hỏi: "Chị có thích làm như vậy không?"
"Không thích."
"Nếu đó thật sự là điều chị nghĩ, thì chị đúng là nhàm chán!"
Lục Thiều cắn ống hút, nhấp một ngụm trà chanh, "Chị đã từng gặp qua người đàn ông đó, nhưng lần trước không phải là cô gái này."
"!!!"
Ăn tối xong, Lục Thiều chở Diêu Y Y về nhà, trước khi xuống xe, Diêu Y Y đã bám vào cửa sổ xe không chịu rời đi.
"Chị còn chưa tặng quà cho em."
Lục Thiều từ ghế sau cầm lên một cái túi, nói: "Đây nè!"
Diêu Y Y phấn khích đến mức muốn lao tới trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào, nhưng ngay khi nhìn thấy thứ trong túi, đầu cô ấy gần như nổ tung.
"Lục Thiều! Chị đúng là có bệnh mà!!"
Lục Thiều cũng không tức giận, nhẹ giọng nói.
"Năm năm đèn sách và ba năm ôn luyện là tốt nhất đối với em."
Diêu Y Y nghiến răng.
"Chị có đồng ý ở bên em cho đến khi em vào đại học không?"
Lục Thiều không có chút phản ứng nào, chắp tay trên vô lăng, "Em đừng nói với chị đây là điều ước của em vào hôm sinh nhật nhé?"
"Nếu vậy thì sao?"
Lục Thiều mở mí mắt, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, "Chị cho em một cơ hội, nên ước cái khác đi."
"Tại sao?"
"Bởi vì điều đó sẽ không xảy ra."
Diêu Y Y có sự bướng bỉnh và kiên trì của những người trẻ tuổi, cho dù lời nói của Lục Thiều có nghiêm túc đến đâu, cô ấy sẽ luôn tự tin và tràn đầy dũng khí khi gặp nhau lần sau.
"Phải làm thế nào để chị thích em?!"
Lục Thiều nhìn cô ấy, không khỏi nghĩ tới quá khứ. Khi đó cô cũng tầm tuổi này, trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến việc "Mình thích cậu ấy". Với sự ngu ngốc và đam mê của bản thân mà cô sẵn sàng làm tất cả mọi thứ chỉ mong gây được ấn tượng với ai đó. Cô mong muốn điều giản đơn là có thể bên nhau mãi mãi, nhưng cuối cùng... nó đã không xảy ra. Có thể thấy, mọi chuyện trên thế giới này hầu như không được như ta kỳ vọng. Điều đó có nghĩa là dù cô có cho đi bao nhiêu chưa chắc sẽ nhận lại bấy nhiêu. Cho dù cô có móc ruột móc gan, thì người đó vẫn sẽ rời đi. Dù cô sẵn sàng dâng hiến trái tim mình, thì người đó sẽ quan tâm sao?
Cô cúi đầu và mỉm cười bất lực.
"Chị cười cái gì? Chị vẫn không chịu trả lời em!" Diêu Y Y đóng sầm cửa xe lại.
Lục Thiều khởi động xe, cúi đầu rồi ngẩng đầu lên, khóe miệng như cười như không, vẻ mặt nghiêm túc mà cũng không hẳn là nghiêm túc.
"Dù thế nào đi nữa chị cũng sẽ không thích em."
"Vậy chị thích gì?!"
Lục Thiều hạ kính xuống, nhoài người ra ngoài cửa sổ xe, chỉ lên trời và nhìn Diêu Y Y.
"Em có thấy không?"
"Mặt trăng..."
"Ừ, đó là điều tôi thích."
Lục Thiều lái xe đi, Diêu Y Y sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, hồi lâu mới phản ứng được.
Bạch nguyệt quang à!
_______________________________
Trong đội.
Hôm nay, Thương Nam lấy một chồng danh sách và phân phát cho từng người một.
"Ngày mai đến bệnh viện khám sức khỏe, nhớ để bụng đói, nhịn tiểu, buổi sáng không ăn cơm."
Lục Thiều nhìn lên trong danh sách thấy dòng chữ khó chịu 'Bệnh viện Hoa Thanh', ném danh sách lên bàn, lông mày nhíu lại như hai rãnh nho trong sân nông trại.
"Tôi không đi."
Thương Nam nghiêng đầu: "Cậu đang nói đùa..."
"Nhìn tôi như đang đùa à?"
"Lời tôi nói không tính, đi hỏi giám đốc Phùng, chỉ cần ông ấy gật đầu, cậu muốn làm gì thì làm."
"Quên đi."
...
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Thương Nam tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Lục Thiều đứng trước tủ quần áo, lật hết cái này đến cái kia.
"Này, cậu đang tìm gì thế?"
"Tôi nhớ mình có một chiếc áo phông trắng, bây giờ sao lại không thấy nữa?"
"Chắc để ở nhà rồi." Thương Nam liếc nhìn tủ quần áo của mình, "Mà mặc màu đen đi, kiểm tra thể chất chứ có phải đi thi hoa hậu đâu, mặc cái gì mà không được."
Cánh tay của Lục Thiều đột nhiên cứng đờ, cô quay đầu nhìn Thương Nam.
"Cậu nói có lý, mặc gì không quan trọng vì có phải tham gia cuộc thi sắc đẹp đâu."
Nói xong, cô thản nhiên nhặt một chiếc áo phông đen, mặc vào rồi cùng nhau đứng dậy.
...
Trung tâm khám sức khỏe nằm ở khoa nội trú, hai giờ được dành khám riêng cho họ.
Thương Nam vừa mới siêu âm xong, đá vào chân Lục Thiều, "Bệnh viện này nhà vệ sinh ở đâu? Không thấy bảng chỉ dẫn gì hết."
Lục Thiều đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, vừa nghe thấy lời này, lập tức mở mắt ra.
"Nhà vệ sinh... hình như ở tầng mười lăm."
"Thật sao? Cậu đến tầng đó rồi à?"
"Tôi lừa cậu làm gì? Thế có đi không? Nếu không đi thì ráng nhịn đi."
"Đừng nói nhảm nữa! Dẫn tôi đi đến đó đi!"
Trên tầng mười lăm, Lục Thiều đang dẫn Thương Nam đến nhà vệ sinh thì gặp Bạch Lê đang đứng ở bàn y tá.
Ngày hôm đó hai người gặp nhau ngắn ngủi, chưa kịp chào hỏi đã bị Nhiễm Ninh bắt đi, không biết kiếp trước hai người có phải là một gia đình không, hồi còn đi học đã không thể tách rời, và bây giờ khi đi làm... họ vẫn ở cạnh nhau.
Lục Thiều cảm thấy cô ấy không hề thay đổi, khuôn mặt vẫn tròn trịa, khi nhìn mọi người đều có vẻ thân thiện.
"Lục Thiều, Thương Nam? Tại sao lại tới đây?"
Lục Thiều nhìn hai người, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi quen nhau sao?"
"Chúng tôi cùng nhau làʍ t̠ìиɦ nguyện, lần trước bạn của cô ấy cũng đến giúp đó." Nửa câu sau, Thương Nam giọng nói rõ ràng trầm xuống, quay đầu nhìn Bạch Lê hỏi: "Đơn vị chúng tôi tới đây để kiểm tra sức khỏe. Được rồi... cậu không cần theo tôi nữa, nói cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu?"
"Đi thẳng đến cuối hành lang và rẽ phải."
"Cảm ơn."
Thương Nam bước đi nhanh như một cơn gió, cô ấy gần như phát nổ sau khi nhịn cả buổi sáng.
Bạch Lê nhìn Lục Thiều.
"Cậu cũng đi vệ sinh à?"
Lục Thiều lắc đầu: "Tôi sẽ đợi cô ấy."
Bạn học cũ lần đầu gặp mặt thật sự không biết nên nói cái gì, Bạch Lê chào hỏi ngắn gọn rồi đi làm.
Lục Thiều chán nản, một miếng bông gòn kẹp ở khuỷu ở tay trái, tay phải đặt sau lưng, bước đi giống như mấy cô mấy chú ở đầu làng. Đi loanh quanh trong hành lang, đôi mắt cô không nhàn rỗi, nhìn khắp nơi. Cô ấy đi đến cửa một phòng bệnh, nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong. Vì cửa đóng nên cô không thể nghe rõ toàn bộ, nhưng hình như là vấn đề cắt bỏ gì đó.
Nhiễm Ninh từ phòng bệnh đi ra, quay đầu nhìn thấy Lục Thiều đang đứng ở bên tường, mặc nguyên bộ màu đen, hai tay đút trong túi quần.
Tưởng mình bị hoa mắt giữa ban ngày, Nhiễm Ninh chớp mắt nhìn lại lần nữa - là Lục Thiều, không phải hoa mắt.
"Tại sao cậu ở đây?"
"Sao hỏi vậy, bộ tôi không thể tới đây à?"
Nhiễm Ninh chú ý đến miếng bông gòn trên khuỷu tay cô, sau đó nhớ lại giọng điệu của cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, âm vực của giọng nói cao lên mấy độ.
"Đây là khoa ung thư xương!"
Lục Thiều ngẩng đầu nhìn nàng, mạch máu trên trán cũng nổi lên, sau đó ném miếng bông gòn vào thùng rác, chỉ về phía bên phải, thành thật nói: "Đơn vị đang tổ chức khám sức khoẻ, tôi muốn đi vệ sinh."
Nhiễm Ninh hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, Lục Thiều đâu có mặc áo bệnh nhân, làm sao có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa... nếu có chuyện xảy ra, Viện trưởng La cũng sẽ lo liệu trước. Hiện tại bình tĩnh lại, nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên vì phản ứng thái quá vừa rồi của mình.
Nàng lập tức nhớ đến chuyện ở quán cà phê lần trước... Nhiễm Ninh nổi da gà khắp người. Thật xấu hổ khi mình muốn đuổi theo giải thích!
"A hèm..." Nàng hắng giọng, "Vậy thì thôi, tôi đi trước."
"Buổi hẹn hò lần trước thế nào?"
Bước chân Nhiễm Ninh chợt dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, nàng nghĩ đến việc bị bắt quả tang đang hẹn hò đã đủ xấu hổ rồi, lúc này đã là một người trưởng thành có lý trí và có trình độ, chẳng lẽ nàng lại giả vờ như không biết?
Tại sao lại hỏi trực tiếp như vậy? Và...chuyện này có đáng để hỏi không?
Nhìn lại Lục Thiều... giống như không có việc gì liên quan đến mình, vẻ mặt ôn nhu nói: "Chỉ uống nước thôi hả? Có cùng anh ta ăn cơm không? Bữa ăn thế nào?"
Lục Thiều phớt lờ sự kinh ngạc của nàng, lại cố tình giả vờ không quan tâm, nàng đáng bị như vậy.
"Tôi thấy cậu có trang điểm và mặc váy. Đó không phải là buổi hẹn hò sao? Thực ra cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả. Cậu quả thực không còn trẻ, nếu trì hoãn lâu hơn sẽ khó kết hôn."
Nàng đã nhún nhường hết lần này đến lần khác, vậy mà cô vẫn muốn vượt quá giới hạn?
"Đội bay của cậu đang ở Thái Bình Dương à? Cậu đúng là có trái tim nhân hậu mà." Nhiễm Ninh khoanh tay, chế nhạo đáp lại: "Cậu nên lo cho bản thân mình trước đã."
"Cậu đối với anh chàng kia tương đối hài lòng sao?" Lục Thiều đặt tay lên eo, có chút không thiện cảm nhìn nàng.
"Cậu nói đúng, anh ta cũng không tồi."
Nàng biết chính xác người này là người như thế nào, trên đời này cô không thích việc phải thua kém đàn ông, cô thể hiện bằng sự bướng bỉnh và cái miệng cứng rắn của mình.
"Ồ! Thật sao? Thế sao mấy ngày trước tôi lại thấy anh ta ôm một người phụ nữ khác, hành động khá thân mật..." Lục Thiều cố ý kéo dài giọng điệu, nở nụ cười nửa miệng, "Hay đó chỉ là thỏa thuận riêng của hai người? Tôi sẽ không nói ra đâu, tôi đã không gặp cậu trong chín năm... Cậu đã thay đổi rất nhiều. Vì vậy... nghĩ thoáng ra, các người sắp xếp thế nào? Ba, năm bảy cho cậu. Hai, tư, sáu cho cô ấy? Còn dư ra một ngày để liên hoan à?"
Nói xong, Nhiễm Ninh liền hiểu ý, dù chậm hiểu đến đâu thì hôm nay cô cũng đến đây để gây rắc rối.
"Rồi sao... cậu muốn xếp hàng à?"
"Quên đi, tôi khá bảo thủ." Lục Thiều tiến lên vài bước, ghé sát tai cô, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, đừng hấp tấp đến mức kết hôn với kẻ không thành thật. Dạng đó chẳng khác gì rác rưởi, đồ ăn đã vứt đi cho dù ngon đến mấy vẫn là rác thôi. Ah, còn nữa, cậu phải cười nhiều lên, đừng lúc nào cũng hung dữ như vậy, sẽ khiến đàn ông hoảng sợ..."
Cô còn chưa nói xong, Nhiễm Ninh đã va vào Lục Thiều, cô không kịp chuẩn bị, loạng choạng lùi lại mấy bước.
"Lẽ ra cậu nên bị rút khô máu!"
Lục Thiều xoa vai quay đầu nhìn bóng người đang bước đi rất nhanh, gió thổi sau lưng, vẻ mặt rất tức giận.
"Cậu đó, trên đời này cậu có cái lưỡi cứng rắn nhất. Nói lời tử tế, có mất miếng thịt nào không?!"
Thương Nam không biết đã đến từ lúc nào, cau mày dùng ngón tay chỉ vào Lục Thiều.
"Nên!"
...
Trên đường về, Lục Thiều giống như một con chó già, không còn khí thế hùng hồn như lúc cãi nhau với Nhiễm Ninh, khoanh tay ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt lại không nói một lời.
Thương Nam biết cô chưa ngủ nên đã bấm còi cho chiếc xe điện đang cố vượt đèn đỏ phía trước.
"Cậu có biết bây giờ cậu được gọi là gì không?"
"Cái này gọi là giấu tai trộm chuông*."
*叫掩耳盗铃 là thành ngữ ẩn dụ cho việc lừa dối chính mình, cố gắng che đậy những điều hiển nhiên không thể che đậy được. Bịt tai trộm chuông, nghĩ rằng mình không nghe người khác thì cũng không nghe thấy.
Lục Thiều nghiêng đầu sang bên phải, áp đầu vào kính xe, hiển nhiên là không muốn nghe.
Nhìn thấy cô như vậy, Thương Nam càng hưng phấn hơn: "Này, nói thật, hôm đó tôi bận rộn ở trại trẻ mồ côi quá, thật sự không nhìn kỹ cô ấy. Hôm nay chúng ta lại gặp nhau, đừng nó cậu không biết...cô ấy thật sự rất xinh đẹp, điện thoại di động của cậu cũng không tệ, nhưng dù sao lúc đó còn nhỏ, nét mặt có chút trẻ con, khuôn mặt cũng đầy đặn, không giống như bây giờ... Cô ấy có khí chất hoàn hảo của một nữ hoàng, tràn đầy nữ tính. Ôi trời... tại sao cô ấy lại muốn trở thành bác sĩ mà không phải là một ngôi sao?"
Thương Nam nhếch khóe miệng, nhanh chóng liếc nhìn người trong gương chiếu hậu.
"Cậu tinh mắt thật đấy." Dừng một chút, Thương Nam nói thêm: "Hôm nay chắc chắn là cậu cố ý đưa tôi lên tầng 15. Tôi rất ngạc nhiên. Bình thường khi đi ra ngoài có người luôn mặc đồ bay. Vậy mà sáng sớm lại lục lọi tủ quần áo kiếm áo phông trắng. Bác sĩ Nhiễm thích cậu mặc đồ trắng à?"
"Nói xong chưa? Dừng xe, tôi muốn xuống."
"Tôi có thể đỗ xe ở đâu đây? Đừng quá kích động... tôi mới có bằng lái thôi đó."
Lục Thiều thay đổi tư thế, người cong như con tôm ngồi trên ghế.
Mỗi lần Thương Nam đề cập đến vấn đề này, Lục Thiều lại như muốn gϊếŧ người.
"Thật ra... tôi nghĩ cô gái đó vẫn thích cậu."
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay lên mạng thật ngại quá.