Chương 103: Vận may đang ở phía trước

"Mấy ngày trước cậu làm tôi sợ chết khϊếp biết không?"

"Không chỉ có tôi, ông bà và Viện trưởng La đều bị cậu dọa sợ!"

"Xin lỗi, tôi..."

"Cậu nói xin lỗi cái gì?" Bạch Lê ôm lấy vai Nhiễm Ninh, "Không sao đâu, Nhiễm Ninh... hiện tại ổn rồi."

....

Ở đây, Lục Thiều và những người khác vừa đến phòng kiểm tra sức khỏe.

Người khám cho họ là một nữ bác sĩ đeo khẩu trang.

Trong quá trình cứu hộ, máy bay bị luồng khí mạnh va vào, làm hư hỏng cánh, áp suất dầu của bộ giảm tốc chính giảm, bảng đèn báo hỏng, cần điều khiển không hoạt động bình thường.

Cuộc gọi khẩn cấp đã được gửi ba lần nhưng không thành công vì tín hiệu quá yếu.

Trong cơn tuyệt vọng, lựa chọn duy nhất là hạ cánh khẩn cấp.

Lục Thiều và Trần Hoa đã là cộng sự nhiều năm, Ngô Hải, Mao Phong, Trần Hiểu tuy còn trẻ nhưng họ cũng là những chiến sĩ giàu kinh nghiệm.

Mọi người đều bình tĩnh, hợp tác, ngầm hiểu ý và làm theo sự chỉ dẫn của đội trưởng trong mọi việc.

Lục Thiều: "Tắt thông gió, tắt lái tự động, chú ý tốc độ gió, chú ý chướng ngại vật."

Trần Hoa: "Kiểm tra thông gió, kiểm tra lái tự động, tốc độ gió 35-42 mét/giây, cấp 12-14, không có chướng ngại vật, khoảng cách an toàn."

Lục Thiều: "Mọi người thắt dây an toàn, bây giờ bắt đầu hạ cánh."

Máy bay hạ cánh khẩn cấp xuống một cảng bỏ hoang và thân máy bay bị va đập mạnh, rất may không có thương vong.

Họ được ngư dân địa phương cứu sống và cố gắng liên lạc với thế giới bên ngoài. Tuy nhiên do bão và mưa lớn nên toàn bộ làng chài nhỏ bị cắt điện và internet nên không thể liên lạc... Mãi đến bây giờ họ mới liên lạc được với sở chỉ huy thông qua trạm vô tuyến.

Vừa nhận được liên lạc, Thương Nam liền nhanh chóng gọi điện cho Nhiễm Ninh.

"Một chiếc trực thăng đã được phái tới. Cô chỉ cần chờ đợi. Đội cứu hộ chậm nhất hai tiếng nữa sẽ quay về và được đưa thẳng đến bệnh viện Hoa Thanh. Đừng đi đâu cả, cứ đợi ở bệnh viện."

Nhiễm Ninh cầm điện thoại muốn nói lời cảm ơn với Thương Nam, nhưng mở miệng lại không thể phát ra âm thanh nào, đôi mắt mở to, lòng trắng đỏ ngầu, nước mắt trào ra từ khóe mắt, rơi xuống ngực áo, một vùng rộng lớn ướt đẫm.

Thương Nam không cần Nhiễm Ninh nói gì, cô chỉ cần truyền đạt tin tức này một cách chính xác cho nàng.

Sau khi cúp điện thoại, Thương Nam tựa hồ như bị hao hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi đầm đìa, quần áo và tóc đều ướt đẫm, giống như vừa được vớt lên khỏi bể bơi, giống như đã trải qua một cơn bão siêu cấp.

Giám đốc Phùng và các đồng nghiệp trong đội không biết đã đến lúc nào, họ đứng sau lưng cô. Trước mặt mọi người là biểu tượng khổng lồ của đội với bốn chữ lớn viết trên đó - Cứu Hộ Trung Quốc.

Thương Nam cụp mắt xuống, dùng tay đỡ trán, bất giác nhún vai.

Cô khóc...

Mọi người đều khóc...

Vì cuộc sống, vì danh dự và hơn thế nữa là vì chính nghĩa mà họ yêu thích.

...

Hai giờ sau, Lục Thiều và những người khác được đưa đến bãi đáp trực thăng trên tầng cao nhất của bệnh viện Hoa Thanh.

Nhân viên y tế đã được thông báo và có mặt ở đó trước hai mươi phút.

Người vừa bước xuống, chiếc giường phẳng và xe lăn đều được đẩy tới.

Bác sĩ dẫn đầu xua tay sang một bên, người hai bên lập tức tiến tới đẩy họ lên giường và xe lăn.

Lục Thiều và Trần Hoa trốn ở phía sau, ba người còn lại cũng có vẻ sợ hãi, họ không bị thương cũng không què, sao lại phải ngồi xe lăn?

"Không, không, không! Chúng tôi tự đi được!"

"Được, được, vậy mọi người tự đi! Tôi sẽ không làm phiền các cậu."

Họ mặc bộ đồ bay, khi các bác sĩ và y tá dọn đường, họ được hộ tống đến phòng khám.

Ngô Hải móc cổ Mao Phong thì thầm.

"Sao cái này... trông chúng ta giống gấu trúc khổng lồ kho báu quốc gia vậy?"

"Ai biết được, trong đời tôi chưa từng được ai hộ tống đến bệnh viện. Đó không phải là việc mà các ngôi sao lớn đều làm sao?"

"Cậu đẹp trai quá ha, còn so sánh mình với người nổi tiếng. Mũi tẹt, kéo nó xuống đi!"

"Xin chào! Đồ quái vật cằm dài!"

Những người trẻ tuổi phía sau đang ồn ào, trong khi Lục Thiều và Trần Hoa lại có vẻ ổn định hơn.

Đột nhiên, Lục Thiều dừng lại, toàn thân như đông cứng lại, ngơ ngác nhìn đám người.

Cô nhìn thấy người mà cô nhớ ngày đêm.

"Nhiễm Ninh..."

Nhiễm Ninh mặc áo khoác trắng, hai tay đút túi, ánh mắt sâu thẳm... nhưng cũng rất bình tĩnh.

Nàng bình tĩnh, nhưng Lục Thiều lại không bình tĩnh, cô vội vàng chạy tới, không để ý xung quanh có nhiều người như vậy, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Nhiễm Ninh.

"Thương Nam gọi điện cho cậu à?"

"Bình tĩnh."

"Vậy cậu..."

"Tôi tới đây chỉ để nhìn thấy cậu thôi. Đi kiểm tra trước đi, đợi kiểm tra xong rồi nói."

Nhiễm Ninh khóe miệng nhếch lên, mỉm cười, nói xong nhẹ nhàng gạt tay Lục Thiều ra, quay người bỏ đi.

Lục Thiều cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hình như... lại không có chuyện gì. Cô không nhìn ra được, cô ngẩng đầu nhìn bóng dáng Nhiễm Ninh rời đi, sau đó cau mày nói...

'Tại sao cậu ấy lại gầy đi nhiều như vậy?

Nhóm cứu hộ vừa trở về đã liên lạc với người nhà của họ. Lục Thiều chắc chắn họ đã liên lạc với Viện trưởng La, cô không chắc mẹ mình có ở bệnh viện hay không. Năm ngày không liên lạc được, cô nhớ mọi người đến mức muốn để đích thân làm việc đó. Cô muốn gọi điện cho Nhiễm Ninh, muốn nghe giọng nói của nàng, muốn nói với nàng rằng cô vẫn ổn. Nhưng dọc đường đến bệnh viện vội quá nên thậm chí không có thời gian gọi điện thoại.

Lục Thiều trong tiềm thức cho rằng Thương Nam sẽ báo riêng cho Nhiễm Ninh nên mới hỏi như vậy, xem ra suy đoán của cô là đúng, Thương Nam quả thực đã gọi cho nàng. Nhưng... tại sao nàng không hề phản ứng gì? Đây chẳng phải là quá yên bình sao?

Sau đó cô lại nghĩ, mình không có việc gì, muốn Nhiễm Ninh phản ứng thế nào đây? Chẳng lẽ nàng phải ôm cô mà khóc cay đắng sao?

Nhiễm Ninh là người điềm tĩnh nên chuyện này tốt, xem như kết thúc.

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng Lục Thiều.

...

Nhiễm Ninh tình huống thế nào, Bạch Lê ở bên cạnh nàng có thể nhìn rõ nhất.

Nhìn thấy nàng trở về sớm như vậy, Bạch Lê có chút bối rối, lúc này nàng và Lục Thiều không nên ở bên nhau sao? Có ý nghĩa gì khi một mình quay lại như thế này?

Nhiễm Ninh là người dè dặt, khi im lặng, trên mặt không có biểu cảm gì, căn bản không thể đoán được nàng đang nghĩ gì? Bạch Lê đứng ở cửa, cắn khóe miệng, bước từng bước nhỏ, rón rén đi tới.

Đi tới trước bàn làm việc, Bạch Lê hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Nhiễm Ninh, nhẹ giọng gọi:

"Nhiễm Ninh..."

Nhiễm Ninh không khỏi sửng sốt, Bạch Lê vừa gọi nàng, liền ngẩng đầu đáp lại.

"Chuyện gì vậy?"

Bạch Lê có chút không xác định, người này ánh mắt trong suốt, vẻ mặt vẫn như cũ, hoàn toàn khác với trước đây.

"Cậu đã... gặp Lục Thiều chưa?"

"À, tôi đã gặp cậu ấy. Cậu ấy ổn. Hiện đang được kiểm tra sức khỏe tổng quát."

Nhiễm Ninh nói xong, nhìn màn hình máy tính, đọc lên bệnh án của bệnh nhân, hỏi: "Tình trạng giường ba mươi hai trước đó thế nào? Sau ca phẫu thuật có phản ứng gì không?"

Bạch Lê sửng sốt một chút, hiển nhiên cô vẫn chưa hồi phục sau cú bậc của Nhiễm Ninh, nhưng sự chuyên nghiệp của y tá cho dù cô không hồi phục, vẫn có thể báo cáo tình hình một cách chính xác.

"Không có phản ứng gì, vết thương hồi phục tốt và mọi chỉ số đều ổn định."

"Được rồi, cứ ở lại bệnh viện theo dõi một tuần, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."

Vừa dứt lời, vai Nhiễm Ninh căng cứng, bị Bạch Lê xoay người lại, Bạch Lê nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, lông mày nhướng lên.

"Tại sao tôi lại thấy có chuyện gì đó không ổn với cậu?"

"Vấn đề của tôi là gì?"

"Sao cậu... bình tĩnh thế?"

Nhiễm Ninh quay đi, vài giây sau lại ngước mắt lên.

- --

Mao Phong không biết cô ấy, nhưng cậu ta nhìn chằm chằm hồi lâu.

Nữ bác sĩ cũng là người thẳng thắn, Mao Phong nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn chằm chằm vào Mao Phong.

"Mắt của cậu khó chịu? Có muốn nhỏ thuốc nhỏ mắt không?"

"Không, không..." Mao Phong vội xua tay, kéo áo lên, "Chị có điện thoại di động không? Tôi mượn gọi điện."

Nữ y tá liếc nhìn rồi nói: "Cậu vẫn chưa liên lạc với gia đình phải không?"

Mao Phong: "Không không không, đội đã liên lạc với ba mẹ tôi, nhưng tôi muốn gọi điện cho bạn gái, chắc cô ấy sắp điên rồi..."

Nữ y tá lấy điện thoại di động từ trong túi ra và nhét vào tay cậu.

"Mau gọi điện thoại! Ngay khi tin tức liên quan đến sự mất tích của các bạn đăng lên, nó đã thống trị tìm kiếm nóng trong vài ngày. Trên Internet có tất cả mọi thứ, thậm chí còn có người bắt đầu phát sóng trực tiếp để phân tích xác suất rơi và khả năng tử vong. Nếu tôi là người thân, có lẽ bây giờ tôi đã đau tim và ngã xuống. Chắc đang nằm trong ICU (phòng chăm sóc đặc biệt), mạng nào cũng là mạng sống, các bạn đều là anh hùng, nhưng người yêu của các bạn, luôn lo lắng và chịu đau khổ nhiều!"

Mao Phong cúi đầu, không thể nói gì khác ngoài cảm ơn.

Trần Hoa đi đến một y tá khác và nói: "Ừm... Cô có thể cho tôi mượn điện thoại di động được không? Tôi cũng muốn gọi cho vợ của tôi."

Tiếp theo là Ngô Hải, sau đó là Trần Hiểu.

Vừa bấm số, cuộc gọi đã kết nối, không có ngoại lệ, người ở đầu bên kia điện thoại đều khóc, có người kìm nén, có người khóc rất to.

Tất cả những người có mặt nhìn thấy cảnh này đều đỏ mắt, ngay cả nữ bác sĩ vừa mới thẳng thắn cũng đã nắm tay áo lén lau nước mắt, quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Thiều đang đứng dựa vào tường, cô là người duy nhất đang đứng một mình... nhìn ngơ ngác.

"Cô không gọi à?"

"Tôi..."

Lục Thiều nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của Nhiễm Ninh, lắc đầu.

"Tôi không gọi. Tôi vừa gặp nàng rồi. Nàng biết tôi đã trở về an toàn."

Khi gọi điện, họ báo cáo ngắn gọn rằng vẫn an toàn, mọi người tiếp tục kiểm tra, hiện tại đang kiểm tra điện tâm đồ, Lục Thiều tách ra khỏi họ.

Vừa thay quần áo xong, cánh cửa đang đóng bị đẩy ra, Viện trưởng La nắm chặt tay, hùng hổ bước đi mấy bước, nhìn Lục Thiều, hai mắt gần như rớt ra.

"Mẹ..."

"Con gái bất hiếu!"

La Ngọc Thư tát vào mặt cô.

Đây là chuyện gia đình, mọi người trong phòng đều hết sức tránh né.

Mất liên lạc suốt năm ngày, không một lời hay một tin nhắn.

La Ngọc Thư gần như nghĩ rằng mình sắp thành kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

"Ba con bị cao huyết áp, mấy ngày nay nằm trên giường, bà ngoại gọi điện hỏi thăm. Bà ấy nói rằng đã xem bản tin truyền hình nói đội cứu hộ mất liên lạc, hỏi có phải đội của con không? Mẹ không dám nói sự thật với bà ấy, chỉ có thể nói dối. Nhưng con biết bà của con là ai mà. Dù mẹ có nói thế nào cũng không tin. Bà nhất quyết muốn nghe giọng nói của con. Cuối cùng, mẹ mở ghi âm giọng nói của con cho bà nghe, mới cảm thấy an tâm. Cả nhà rất lo cho con... Con..."

La Ngọc Thư ôm trán, không nói được những lời còn lại.

"Mẹ, mẹ chậm lại một chút." Lục Thiều đỡ La Ngọc Thư chậm rãi ngồi xuống.

La Ngọc Thư nghỉ ngơi một lát, sức lực dần dần khôi phục, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại, không còn kích động như trước.

"Chỉ cần con về, chỉ cần con không sao... Mẹ vừa gọi điện cho ba con và nói ông ấy đừng lo lắng, chỉ cần nhớ đừng tiết lộ bất cứ điều gì với bà ngoại. Bà ấy lớn tuổi rồi, cho dù có biết con không sao đâu, vẫn dễ sợ hãi sau khi nghe điều này..."

"Vậy con..."

"Đối với mẹ không thành vấn đề." La Ngọc Thư xua tay nói: " Sóng to gió lớn gì mà mẹ chưa từng gặp qua, gia tộc này đều là mẹ chống đỡ. Đừng nhìn ba con lớn như vậy. Kỳ thật, ông ấy cũng giống như ông nội của con, thờ ơ."

Dừng lại hai giây, La Ngọc Thư đột nhiên ngẩng đầu, lo lắng hỏi:

"Con đi gặp Nhiễm Ninh chưa?"

Lục Thiều gật đầu, "Con đã nhìn thấy cậu ấy trên đường đến phòng khám, cũng đã nói chuyện, cậu ấy bảo con đi kiểm tra trước, nếu có chuyện gì muốn nói, có thể đợi đến sau khi kiểm tra."

"Sau khi kiểm tra xong, con nhanh đến gặp, con bé đang trấn an con đấy!" La Ngọc Thư đẩy Lục Thiều, "Con mất liên lạc mấy ngày, con bé sốt cao mấy ngày, muốn mất nửa cái mạng. Đây, đứa trẻ này...này..."

Lời còn chưa dứt, Lục Thiều đã chạy ra cửa.

...

Nếu con người không có thất tình lục dục thì thế gian sẽ không có ưu phiền.

Nhưng không có thất tình lục dục thì sống ở thế gian này để làm gì?

Lục Thiều biết cô vì sao cảm thấy kỳ quái, bởi vì Nhiễm Ninh quá bình tĩnh, tựa như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả một chút gợn sóng cũng không thấy được.

Đây không phải là nàng, mặc dù nàng rất bình tĩnh khi xảy ra chuyện, nhưng nếu chuyện này xảy ra với Lục Thiều, nàng sẽ không bình tĩnh như vậy.

Chạy đến tầng mười lăm, Lục Thiều thở hổn hển.

Nhiễm Ninh đang đứng ở hành lang thì bị cô ôm lấy.

Lục Thiều không buông nàng ra, cô nắm chặt cổ tay nàng, ánh mắt nóng rực nhìn nàng, cúi đầu xuống, cô phát hiện trong mắt nàng có nước mắt rơi xuống.

...

Buổi tối, họ trở về nhà của mình.

Trong phòng khách, Nhiễm Ninh tắm xong khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, nàng mặc quần áo của Lục Thiều, lộ hai chân ngọc thon dài, trắng đến mức phát sáng.

Lục Thiều đi tới, ngồi ở phía sau nàng, cô vươn tay về phía trước, vòng tay qua vai Nhiễm Ninh, ôm nàng từ phía sau, tựa cằm vào một bên cổ nàng, ngửi mùi thơm trên tóc.

Lục Thiều cao hơn Nhiễm Ninh, dáng người đương nhiên cũng dài hơn, hai chân quấn quanh người nàng, duỗi ra ở mép ghế sofa, đung đưa từ tư thế này sang tư thế khác.

Đột nhiên, Nhiễm Ninh đặt điện thoại xuống và dùng chân chạm cô.

"Chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn xem TV."

"Tôi sẽ mở."

...

Đó là chương trình tạp kỹ lần trước Lục Thiều đến đài truyền hình ghi hình.

Nhiễm Ninh cầm điều khiển từ xa, tua nhanh cho đến khi hình ảnh của Lục Thiều xuất hiện.

Người trên màn hình đứng thẳng, lông mày rõ ràng, một giọng nói trong trẻo phát ra từ TV.

"Xin chào mọi người, tôi là đội trưởng Lục Thiều của đội tìm kiếm cứu nạn Hoa Thanh Diệc Phi..."

...

Lục Thiều: "Đổi cái khác được không?"

Nhiễm Ninh: "Không đổi."

Lục Thiều: " Conan? Đôrêmon?"

Nhiễm Ninh: "Không"

Lục Thiều dài giọng trêu chọc nàng: "Vậy... Heo Peppa?"

"Không, đừng nói chuyện." Nhiễm Ninh che miệng cô lại.

Lục Thiều ngẩng đầu tránh né, trong thanh âm mang theo ý cười: "Nhưng cậu đã xem mười mấy lần rồi..."

Dù Lục Thiều có chọc ghẹo thế nào, Nhiễm Ninh cũng không chịu đổi kênh khác, nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, không hề bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, Lục Thiều vừa nói xong phần của cô, liền lập tức quay lại.

Lục Thiều cảm thấy có gì đó không ổn nên vô thức đưa tay ra khám phá khuôn mặt nàng, chạm vào một chỗ ươn ướt.

Cô giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, ôm lấy vai nàng nhẹ nhàng kéo...

Lục Thiều hoảng hốt: "Nhiễm Ninh... sao vậy? Sao vậy?"

Nhiễm Ninh không khỏi khóc, nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lục Thiều, khóc đến không nói nên lời.

Lục Thiều tưởng rằng nàng không sao, nhưng không ngờ sức chịu đựng của nàng lại mạnh đến thế...

Trong lòng Lục Thiều tự mắng mình ngu ngốc, đáng ra cô phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, tình yêu của Nhiễm Ninh là nhẫn nhịn, nỗi đau của nàng cũng vậy, nếu không vượt quá giới hạn, nàng vẫn cố nhịn vào mà không để lọt ra ngoài, chỉ khi vượt quá mức chịu đựng, nàng mới nổ tung.

Ôm nàng vào lòng, Lục Thiều nghe tiếng khóc ngày càng lớn bên tai, nước mắt cũng lập tức rơi xuống.

"Tôi xin lỗi... Tôi đã làm cậu lo lắng. Tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi..."

Chị bác sĩ nói đúng, cô gái nào đi theo họ quả thực sẽ phải chịu nhiều đau khổ.

...

Hai tay nhẹ nhàng nắm lấy, Lục Thiều bế nàng lên.

Nhiễm Ninh ôm lấy cô như một con lười, bám vào cổ cô, ngẩng đầu lên, vô tình hôn cắn cô.

Lục Thiều không khỏi muốn khóc, tim cô đau quá.

Người này sao có thể gầy như vậy? Đến mức chỉ còn một da bọc xương.

Mới có năm ngày thôi... Nàng đã trải qua chuyện quái gì vậy?

Tiếng nấc nghẹn ngào trở nên trầm trọng không thể kiểm soát.

Nhiễm Ninh nhận ra, ôm mặt nhìn cô.

Chạm vào những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.

"Sao vậy? Sao cậu lại khóc?"

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt người này, nước mắt của cô như thêu như đốt.

"Sao cậu gầy quá vậy..."

Nhiễm Ninh liếʍ khóe miệng, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời cô.

"Tôi đã ăn uống đầy đủ. Ngày nào tôi cũng ăn, không biết làm sao... Chỉ là tôi không tăng cân thôi..."

Nói xong liền tới hôn Lục Thiều, nụ hôn rất khẩn trương.

Lục Thiều nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Nhiễm Ninh, nghiêng đầu, áp vào trán Nhiễm Ninh, xoa thật mạnh, nhỏ giọng an ủi như một đứa trẻ.

"Tôi về rồi, đừng sợ, tôi thật sự đã trở về rồi, Nhiễm Ninh."

Đúng lúc đó, con ve sầu ngoài cửa sổ kêu lên như điên.

...

Vào đêm khuya.

"Cậu có muốn ăn không?" Lục Thiều hỏi.

Nhiễm Ninh lắc đầu.

"Vậy... Cậu buồn ngủ chưa? Cậu muốn ngủ à?" Lục Thiều lại hỏi.

Nhiễm Ninh lắc đầu.

Lục Thiều không hỏi nữa, dùng tay xoa xoa vai nàng, cố gắng giúp nàng thư giãn.

Ngay lúc Lục Thiều tưởng nàng đã ngủ thì giọng nói của Nhiễm Ninh đột nhiên vang lên.

Nhẹ nhàng gọi tên cô: "Lục Thiều..."

"Tôi ở đây."

"Lần này cậu thực sự làm tôi sợ đấy."

Im lặng một lúc, bầu không khí trở nên nặng nề.

Đặc biệt đối với Lục Thiều, cô không muốn giải thích cái gì, bởi vì dù có giải thích thế nào thì đó cũng là lỗi của cô, cho dù xác suất chỉ có một phần nghìn thì nếu xảy ra cũng chắc chắn là lỗi của cô.

Nhiễm Ninh nhắm mắt lại, lại mở ra, khi nói lại, trong giọng nói có chút muốn khóc, nàng không muốn khóc, nhưng lại nhịn không được... Nàng không khống chế được chính mình. Chỉ cần nàng nghĩ đến việc Lục Thiều suýt chút nữa sẽ không quay lại.

"Cậu thật sự làm tôi sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi có động cơ ích kỷ như vậy, tôi muốn cậu từ chức."

"Nhiễm Ninh..."

"Trước tiên nghe tôi nói, tôi..." Nhiễm Ninh hít sâu một hơi, "Đừng nói với tôi lần này là ngoài ý muốn, đối với tôi một lần là đủ rồi, tôi thật sự nhịn không được nữa, tôi hỏi cậu, cậu có muốn từ chức vì tôi không?"

Trước đây, dù Nhiễm Ninh có nói gì, Lục Thiều cũng sẽ đồng ý vô điều kiện, nhưng lần này cô không gật đầu.

"Tôi biết cậu sẽ không đồng ý."

"Ngoại trừ điều này, tôi sẽ nghe theo bất cứ điều gì cậu nói."

Lục Thiều tưởng Nhiễm Ninh sẽ tức giận, không ngờ nàng chỉ thở dài.

"Vậy thì cứ để sự việc qua đi và làm bất cứ điều gì cậu muốn. Tôi không hối hận vì đã chọn cậu. Tôi yêu cậu như thuở ban đầu. Phi công là lý tưởng và là nghề nghiệp mà cậu yêu thích. Là bạn đời, tôi phải tôn trọng. Tôi muốn nói với cậu... Tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc và bến đỗ của cậu. Tôi sẽ hỗ trợ cậu cho dù cậu có ra sao đi nữa, nhưng cậu phải sống."

Lục Thiều nghẹn ngào, cô không ngờ Nhiễm Ninh sẽ nói như vậy...

"Vậy nếu tôi không quay về được thì sao?"

"Tôi sẽ bảo vệ cậu cả đời, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần cậu sống sót trở về, tôi cái gì cũng sẽ chấp nhận."

Năm ngày dài như năm kiếp.

Họ có nghĩ rằng đây là sự kết thúc khó khăn của mình không?

Tin đi, nhất định phải làm được.

Vận may của họ đang ở phía trước.