Chương 6: Theo đuổi

====================

Khanh Minh Các mất gần hai năm để theo đuổi Cố Thần Kiêu.

Mới đầu sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Cố Thần Kiêu tháo tóc giả, ôm ngực lắc đầu: "Thầy Khanh, em là con trai."

Đó cũng là phản ứng đầu tiên của Cố Thần Kiêu sau khi được Khanh Minh Các tỏ tình.

"Tôi phải nói rõ rằng, việc em là con trai cùng việc tôi thích em là nhất quán 100% chứ không phải là sự thể hiện đặc biệt nào cả." Khanh Minh Các ưu nhã dựa vào ghế sô pha, hắn hơi nghiêng người để xích lại gần hơn với Cố Thần Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha. "Hơn nữa tôi ý thức được rằng, trên thế giới này không có người thứ hai có thể so sánh với em, người để lại ấn tượng mạnh mẽ như em, ừm, ấn tượng không thể nào quên được."

Cố Thần Kiêu chậm rãi chớp mắt. Cậu không thể phủ nhận lời nói của Khanh Minh Các rất hay.

"Đáng tiếc, tôi không thể nào tiếp tục mối quan hệ bạn bè với em nữa. Tôi rất nóng lòng muốn thiết lập một mối quan hệ thân thiết hơn." Khanh Minh Các nghiêm túc nhìn biểu hiện cậu, dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua đôi mắt trợn tròn cùng với khóe môi đang nhếch lên của đối phương.

"Thầy Khanh, thầy rất dẻo miệng." Cố Thần Kiêu hơi ngước lên, "Chúng ta quen biết nhau chưa được bao lâu mà thầy đã mạnh dạn nói ra những lời như vậy."

Cậu hơi ngượng ngùng trước hàng loạt lời tỏ tình của Khanh Minh Các, và sự "ngoan ngoãn kính nể" cũng lén biến mất.

Khanh Minh Các đã mời Cố Thần Kiêu đến xem một số buổi biểu diễn và giới thiệu cho cậu một số giáo viên giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực nhạc kịch và chuyên môn của họ.

Hắn biết Cố Thần Kiêu rất có năng khiếu về lĩnh vực thiết kế thời trang nên đặc biệt hướng dẫn và chỉ dạy cậu đi theo chuyên ngành này.

Khanh Minh Các cũng đã tìm một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong ngành để chỉ dạy cho Cố Thần Kiêu. Tất nhiên đây là một trong số người bạn thân thiết của Khanh Minh Các.

Lịch trình bận rộn cùng với lịch học đa dạng khiến cho Cố Thần Kiêu không có thời gian liên lạc với những người khác kể cả bạn cùng phòng, ngoại trừ tiếp xúc với người trong bộ phận và Khanh Minh Các.

Cậu Cố thích hay làm nũng rõ ràng là rất hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng chỉ sau nửa tháng cậu lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Khanh Minh Các giơ hai tay lên: "Vậy tạm thời chúng ta giảm bớt chương trình học, hay là giảm bớt những hoạt động chuyên môn?"

Cố Thần Kiêu buồn bực ném quả bóng len lên bàn, ôm gối ngồi trên ghế sofa.

Trên thực tế, các khóa học và hoạt động diễn ra không thường xuyên, thậm chí cậu còn có thời gian rảnh đi theo Khanh Minh Các xem nhạc kịch và biểu diễn khắp thế giới.

Chỉ là......

Cố Thần Kiêu thay đổi tư thế, ôm gối và đỡ hai má.

Đoàn biểu diễn mà cậu thích đang tuyển diễn viên chính và cậu được tiến cử, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng vì họ chê cậu còn là sinh viên đại học không có tên tuổi.

Vì chuyện này mà cậu chạy đến vài chuyến, mời bên kia xem màn biểu diễn của cậu trước khi đưa ra kết luận. Ai mà biết được cái tên đạo diễn kia chẳng có chúc kiến thức chuyên môn ngoại trừ khúc ruột chưa tới 10 thước trong bụng.

"Em thích khóa học cũng thích các hoạt động liên quan đến ngành. Em thật sự cảm thấy rất mệt mỏi nhưng em không thể dừng mọi thứ lại được." Cố Thần Kiêu buồn bã tiếp tục nói: "Có rất nhiều người phiền như vậy, những điều phiền phức thật sự rất mệt mỏi và khó chịu."

Khanh Minh Các trầm ngâm gật đầu, đi tới ngồi xổm trước mặt Cố Thần Kiêu.

Hắn nhìn Cố Thần Kiêu ở góc nhìn từ dưới lên, nhìn những cảm xúc nhỏ không hề che giấu của đối phương, hắn không kiềm được thốt nên lời và nhẹ nhàng cười.

"Cũng không sao, nếu em muốn thì cứ theo nhịp độ mà mình thích. Tuy vậy, cáu giận sẽ khiến cho bản thân càng trở nên mệt mỏi hơn, việc bổ sung đường một cách hợp lý là điều rất quan trọng."

"Anh nói gì cơ?" Cố Thần Kiêu bắt được ý chính lập tức ngẩng đầu.

"Anh biết một đầu bếp làm bánh ngọt, anh ấy mới trở về Trung Quốc và hẹn anh một buổi gặp mặt nho nhỏ." Khanh Minh Các gật đầu nói tiếp, "Anh đã hỏi qua anh ấy, sẽ không phiền nếu anh đi cùng một cục cưng vô cùng xinh đẹp đến đó chứ."

Cuối cùng chàng trai có chiếc răng khểnh vô cùng xinh xắn không chỉ vui vẻ đi cùng mà còn thỏa mãn khi được thưởng thức những món món tráng miệng của người đầu bếp, còn có những món sở trường của ai kia nữa.

...

"Ethan, cậu thật sự khiến tôi rất kinh ngạc đấy." Đầu bếp bánh ngọt nhìn Khanh Minh Các đang bôi kem lên bánh, người ngồi bên cạnh ôm ngực thở dài: "Cậu cũng biết tôi về Trung Quốc để chủ trì cho một cuộc thi, vốn là muốn rủ cậu đi uống rượu, ai mà ngờ tới lại bị lôi kéo tới đây ăn bánh quẹt kem bơ, ôi trời, tôi còn chưa kịp chuẩn bị cho buổi lễ nữa đó."

Khanh Minh Các thản nhiên gật đầu, vẻ mặt hắn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại tập trung vào chiếc bánh nhỏ rất tinh xảo kia.

"Ôi, món táo nướng rượu vang đỏ kiểu Nga của cậu khá tốt so với món tôi chế biến đó." Đầu bếp bánh ngọt thấy Khanh Minh Các không thèm để ý tới mình nên tiếp tục nói về món tráng miệng, đối phương không còn cách nào khác là nói đến mục đích chính của buổi gặp mặt này, "Chờ đã, đợi đã, rượu vang mà cậu sử dụng không phải là loại hiếm cất ủ lâu năm mà tôi rất yêu thích đó chứ!"

Tâm trạng của Khanh Minh Các rất tốt, bởi vì hắn cảm thấy mình rất có thiên phú trong lĩnh vực này, thậm chí hắn còn cảm thấy rất hài lòng, người bạn luôn nói chuyện không ngừng bên cạnh nên cảm ơn vì hắn không mở cửa hàng.

Về phía trưởng nhóm, cô đã thuyết phục Cố Thần Kiêu từ bỏ giấc mơ trở thành ngôi sao điện ảnh vì suy cho cùng xã hội này rất thực tế. Một sinh viên vô danh không có tiếng tăm thì lấy cái gì để thu hút người ta được?

Hơn nữa xã hội này không thiếu những "diễn viên" xuất sắc.

Cố Thần Kiêu bĩu môi, thở dài buông xuôi. Cậu không nói cho trưởng khoa biết là giám đốc đã cho qua.

Lý do là - người đàn ông béo mập đó say mê Cố Thần Kiêu.

Bất cứ lúc nào nghĩ đến chuyện này, Cố Thần Kiêu đều muốn rửa dạ dày của mình bằng soda đào.

"Còn nhớ nhà hát mà chúng ta đã xem opera lần trước không? Gần đây có không ít đoàn kịch mượn nơi đó để biểu diễn, chúng ta cùng đến góp vui đi, khi Khanh Minh Các nghe đến chuyện này là lúc họ đã kết thúc một chiến lưu diễn nhỏ.

Cố Thần Kiêu đang ngồi ăn kem kế bên tài xế, cầu nghiêng đầu tò mò khi nghe người kia nói đến chuyện này.

Có vẻ như Khanh Minh Các là người sẽ không tham gia góp vui kiểu vậy nhưng hắn vẫn không hỏi thêm gì mà chỉ gật đầu.

Xe đã đậu ở lối vào của rạp hát, có rất nhiều người vây quanh ở đây.

Khanh Minh Các che chắn Cố Thần Kiêu đi vào bên trong, tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ tóc trắng mắt xanh, mang khăn lụa đứng trên sân khấu.

Người phụ nữ cuộn cuốn kịch bản bằng một tay, tay kia hơi giơ lên nhìn xung quanh với biểu cảm rất sinh động,nhưng vừa thấy Khanh Minh Các đi vào từ phía cửa mắt của cô ấy lập tức sáng lên.

"Đã lâu không gặp, Ethan." Người phụ nữ rời khỏi sân khấu, quen thuộc dùng hai tay sờ lên mặt Khanh Minh Các, "Tiết mục lần này của cậu thật sự rất hay, lần nào cậu cũng làm tôi ngạc nhiên. Tôi nghĩ Daniel hứng phấn đến mức ở nhà say ba ngày ba đêm rồi, sau tất cả ông ấy luôn tự hào về cậu, một học trò vô cùng xuất sắc."

Cố Thần Kiêu đứng bên cạnh nhìn hai người, cậu ngoan ngoãn cụp mắt đứng đợi.

Cậu nhìn thấy người phụ nữ không còn trẻ, dấu vết tuổi tác đã lộ rõ trên khuôn mặt nhưng nét dịu dàng ấy lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.

"Ai đây..."

Cố Thần Kiêu định thần lại, ngẩng đầu lên.

"Một người rất quan trọng mà em đã tìm thấy trong chuyến trở về Trung Quốc lần này." Khanh Minh Các nháy mắt, nói điều gì đó mà Cố Thần Kiêu nghe không hiểu.

Cố Thần Kiêu nghi ngờ nghiêng đầu, nhìn thấy người phụ nữ kinh ngạc thốt lên, chăm chú nhìn Cố Thần Kiêu.

"Thật tuyệt, tôi thật sự chúc phúc cho cậu." Người phụ nữ nắm tay cậu: "Rất vui được gặp cậu, cứ gọi tôi là Rose."

Cố Thần Kiêu gật đầu, đột nhiên mắt cậu cong lên, chào hỏi một cách lịch thiệp

"Tên cũng như con người cô vậy, thật sự rất đẹp, cô Rose." Lời nói khiến người phụ nữ che miệng khẽ cười.

Khanh Minh Các cứ như vậy dịu dàng nhìn cậu cho đến khi càng có nhiều người vậy quanh.

Hắn biết đó là vì mọi người đều nhận ra mình và vì sự nổi tiếng của Rose nữa nên mọi người đều không thể kìm lòng.

Người phụ trách rạp hát này là Rose, muốn được phép biểu diễn thì cần phải có sự đồng ý của bà ấy.

"Rose, em tò mò không biết cô thích kịch bản nào nhất." Khanh Minh Các nhìn vào nơi nào đó phía xa, hỏi Rose.

Rose ôm ngực cười lắc đầu.

"So với kịch bản của họ thì tôi vẫn thích của chính mình hơn. Nếu biết họ đều là những người vô dụng thì ngay từ đầu tôi đã từ bỏ rồi."

Có lẽ Khanh Minh Các đã nhìn thấy ai đó, hai người kia đứng lên nhìn nhau, cuối cùng bước nhanh đến chào hỏi.

Cố Thần Kiêu thản nhiên nhìn xung quanh, nhưng vấn há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy hai người đang đến gần.

Nhìn mà xem, đây không phải là tên béo muốn ăn đậu hũ của mình sao!

"Cô Rose, thầy Khanh, phiền đến hai người rồi."

Cố Thần Kiêu lạnh lùng khịt mũi, thu hút sự chú ý của hai người đến gần và một trong số hai người đó đơ người tại chỗ.

Cố Thần Kiêu không thèm che giấu cảm xúc mà cười lớn.

Sắc mặt Khanh Minh Các lạnh lùng, nhưng khi hắn nhìn đến Cố Thần Kiêu thì trong đôi mắt đều tràn ngập ý cười.

Hai người trước mặt hồi hộp tự giới thiệu bản thân, cũng nói lên mong muốn nhận được sự giúp đỡ của Rose.

Thời gian trước, Cố Thần Kiêu đã chạy đi tìm tên giám đốc béo kia, chỉ muốn đối phương cho trưởng nhóm một cơ hội nhưng tên này chỉ mỉm cười khoanh chân đứng nhìn.

Gã nói năng chua ngoa và kinh tởm khiến Cố Thần Kiêu suýt nữa lật bàn phản kháng mấy lần.

Bây giờ tên đó cúi đầu thật sự khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ.

...

"Tôi đã đọc kịch bản của anh, có một điều là trình độ các nhóm múa ở Trung Quốc thật sự không đồng đều, nhóm múa đều không trau chuốt kiến thức tốt bằng các câu lạc bộ trong trường Đại học, thật sự rất phí thời gian." Khanh Minh Các thô lỗ ngắt lời hai người kia, âm giọng của hắn đều đều trầm thấp.

"Nếu tôi nhớ không lầm, người này từng là học trò của đoàn 'Thiên Nga Đen' thầy của anh thật sự không nhìn nhầm.

"Sau nhiều năm như vậy, anh thật sự không tiến bộ chút nào."

"Có lẽ anh nên bắt đầu từ mong muốn của những người thầy và khán giả."

"Anh cũng nên xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của bản thân mà làm chậm trễ thời gian của chị Rose."

Cố Thần Kiêu kinh ngạc nhìn Khanh Minh Các.

Đối phương nói chuyện rất lưu loát, tuy rằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lời nói không có chút khách sáo.

Nhất là khiến mặt mũi tên giám đốc mập kia đỏ bùng, thân thể ú nu run lời khi nghe những lời đó.

Cố Thần Kiêu sợ gã không thể đứng vững được mà ngã quỵ xuống.

Khi Rose nghe được những lời này, cô ấy cười, vỗ vỗ Khanh Minh Các, "Ethan, cậu vẫn thăng thắn như mọi khi. Nhưng tôi phải công nhận là cậu nói rất đúng. Tôi rất tin tưởng khả năng đánh giá nghệ thuật của cậu."

"Cảm ơn lời khen, cô Rose." Khanh Minh Các gật đầu, "Có lẽ vì em đã xem màn biểu diễn trên sân khấu của 'Ban Ngày" bên cạnh em nên em rất cảm động và có cảm hứng."

Khanh Minh Các đưa tay lên và vỗ nhẹ vào lưng Cố Thần Kiêu.

"Ban Ngày"? Mình sao? Gì chứ?

Vẫn đang xem náo nhiệt, Cố Thần Kiêu cảm thấy khó hiểu, muốn nghiêng đầu sang hỏi "Ban Ngày" là ý gì nhưng có Rose ở đây nên cậu cũng không tiện hỏi.

"Thật tuyệt vời, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ xem cậu biểu diễn trên sân khấu." Rose hào hứng nói với Cố Thần Kiêu.

Cố Thần Kiêu thu hồi những suy nghĩ lộn xộn, ôm mặt đầy phấn khích: "Em ạ?" Thấy người bên kia gật đầu, cậu vỗ tay cười, "Thật vinh dự, cô Rose. Bạn bè của em rất mong chờ sự xuất hiện của cô.