- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hãy Xin Lỗi Cậu Cố Đi
- Chương 4: Kẹo Thụy Sĩ
Hãy Xin Lỗi Cậu Cố Đi
Chương 4: Kẹo Thụy Sĩ
=========================
Sau năm mới, chương trình biểu diễn đầu năm sẽ khởi động.
Với tư cách là người mẫu, Cố Thần Kiêu sẽ tham gia sàn catwalk trong khuôn khổ ký kết hợp đồng thương mại với các thương hiệu.
Khanh Minh Các bị giáo sư và giáo viên gọi đến nhờ hỗ trợ còn Cố Thần Kiêu thì nằm ở nhà hơn một tuần, tự do đến kỳ lạ.
Diễn lại vở kịch yêu thích của mình, Cố Thần Kiểu ngồi dưới thảm bắt đầu tự sơn móng tay.
Hàng xóm sát vách cuối cùng cũng hoàn thành xong việc sửa dọn nhà cửa. Khi Cố Thần Kiêu bước vào khu vườn nhỏ, tình cờ nhìn thấy một người ở phía đối diện.
Đó là một người đàn ông hiền lành, mặc đồ ở nhà trông rất giản dị, anh ta cầm ấm trà và gật đầu với Cố Thần Kiêu.
Cố Thần Kiêu lịch sự mỉm cười rồi nhặt một vài chiếc lá rơi trên mặt đất.
Tiếng bước chân "cộc, cộc, cộc" truyền đến, người hàng xóm cách vách đang định đi vào trong thì đột nhiên xoay người cúi xuống, xoa đầu chú cún Border Collie đang đi theo sau.
Cố Thần Kiêu hướng mắt nhìn tới, cậu vô thức đi tới gần mép lan can, muốn nhìn gia đình hàng xóm đang vui đùa cùng chú cún giống Border Collie.
Người đàn ông kia vô tình quay sang nhìn, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng hứng thú của Cố Thần Kiêu khiến anh ta không khỏi giơ hai chân trước của chú cún lên làm động tác chào hỏi.
"Hai tuổi, giống Border Collie, thông minh và nghịch ngợm."
Nghe xong, Cố Thần Kiêu đưa tay lên vịn lan can: "Em có thể thấy được chú chó rất hoạt bát."
Cậu rất thích thú cưng nhưng lúc này cậu vẫn chưa thể nuôi chúng.
Chưa kể trong nhà đâu đâu cũng có quần áo phụ kiện, còn nguyên liệu chất đống rất dễ bị thú cưng làm hỏng.
Ngoài ra, cậu và Khanh Minh Các không thường xuyên ở nhà nên không có cách nào chăm sóc tốt cho thú cưng được.
Một điểm mấu chốt nữa là chúng rụng lông.
"Tên nó là gì vậy ạ?"
"Nó tên là Sugar."
"Ôi ~ một cái tên ngọt ngào như nụ cười của nó vậy." Cố Thần Kiêu nở nụ cười, nụ cười ánh lên như ánh nắng giữa mùa đông vô cùng rực rỡ vào tỏa sáng.
Người hàng xóm bị mê hoặc bởi nụ cười đó mà sửng người trong chốc lát.
Chú cún Border Collie đang ngoan ngoãn nằm tròn trong vòng tay anh ta, nó há miệng thở dốc nghiêng đầu tò mò nhìn Cố Thần Kiêu.
Nó cũng biết rằng chính nó rất dễ thương và Cố Thần Kiêu rất thích nó vì thế nó cứ nhìn Cố Thần Kiêu.
"Nó thích cậu lắm." Người hàng xóm nhìn chú cún Border Collie vẫn đang nhìn bên kia, vui vẻ xoa đầu nó.
Nghe vậy, Cố Thần Kiêu chớp chớp mắt, chống tay lên lan can đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn.
"Đương nhiên rồi, mọi người đều thích em." Cậu có phần tự tin lên tiếng: "Chú cún thông minh của anh cũng không tệ nha."
Hàng xóm bị cậu chọc cười, không nhịn được thành thật khen ngợi Cố Thần Kiêu.
Dù thế nào thì cậu ấy vẫn vô cùng xinh đẹp, thật khó để không yêu thích cậu.
Hai người trò chuyện một lúc qua lan can.
Người hàng xóm tên là Kế Hiền, người này làm nghề tự do và làm chủ một cửa tiệm, hiện tại y chuyển đến đây sống một mình, nuôi một chú cún giống Border Collie và một chú mèo Thái Lan.
"Tôi sống ở đây cũng một thời gian rồi và đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu."
"Vâng, vì công việc nên em thường xuyên vắng nhà và đây cũng chỉ là một trong những nơi em sống, vì vậy trừ khi anh ở đây mỗi ngày thì mới có thể giáp mặt với em."
Lúc này Cố Thần Kiêu đang ngồi trong sân nhà Kế Hiền, cùng nhau tán gẫu ăn bánh và uống trà sữa.
"Anh tự làm những thứ này à? Rất giỏi luôn đó."
"Chỉ cần nguyên liệu sẵn có thì cậu có thể làm được rất dễ dàng, nó rất đơn giản. Kế Hiền rót thêm trà sữa, Cố Thần Kiêu lịch sự cảm ơn đối phương.
Nhiều cây hoa trà được trồng trong sân nhỏ của Kế Hiền để chắn gió.
Vào mùa đông nếu thư giãn bên ly trà nóng thì sẽ cảm rất thoải mái.
Đặc biệt Sugar rất thích cậu, nó luôn bám vào chân Cố Thần Kiêu, vùi đầu vào người cậu hết lần này đến lần khác.
Cố Thần Kiêu mím môi, vừa xoa xoa cái đầu lông xù của chú cún vừa âm thầm đánh giá vị trà sữa.
Hơi nhạt một chút nhưng vị lại rất ngon, đặc biệt là món tráng miệng rất vừa miệng.
"Mà này, cậu cũng sống một mình sao?"
"À không, em và..." Cố Thần Kiêu dùng mảnh giấy lau khóe miệng, chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa nhà Kế Hiền vang lên.
Người kia đứng dậy đi ra cổng, Sugar đang dụi đầu vào Cố Thần Kiêu cũng đi theo sau.
Cậu mơ hồ nghe thấy Kế Hiền nói gì với người ngoài cửa, Cố Thần Kiêu tựa vào ghế và uống ngụm trà sữa cuối cùng.
Xem ra cũng trễ rồi, tối nay cậu nên về xem chương trình trực tiếp, chị Hoa Anh vẫn không quên giao bài tập cho cậu trong kỳ nghỉ.
"Kiêu Kiêu."
"Hả?" Cố Thần Kiêu đang định rời đi nhưng cậu vẫn đang nheo mắt nằm thư giãn, bất chợt cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Sao em mặc ít vậy? Cẩn thận bị cảm đó."
Ồ, đó là Khanh Minh Các hay dông dài.
"Sao anh lại ở đây?" Cố Thần Kiêu theo lực của Khanh Minh Các đứng lên.
Người kia rất tự nhiên nắm lấy tay Cố Thần Kiêu để kiểm tra nhiệt độ, sau đó ôm cậu vào lòng, đưa tay vào eo bắt đầu sờ soạng.
Lòng bàn tay của Khanh Minh Các rất ấm và khô, hắn luôn thích dùng cách này để xác định xem Cố Thần Kiêu có bị lạnh không, bất kể lúc nào hắn cũng làm như vậy.
Sugar đi hai vòng quanh họ, sau đó nó ngoan ngoãn dừng lại dưới chân Cố Thần Kiêu.
Vẻ mặt Kế Hiền trông rất tự nhiên, anh ta nhẹ nhàng đi tới và nói vài điều với Khanh Minh Các.
Mấy phút đồng hồ Khanh Minh Các đi vào, hầu hết thời gian đều là kiểm tra từ đầu đến chân của Cố Thần Kiêu, thấy vậy trong lòng anh ta cảm thấy có chút vi diệu.
Khanh Minh Các đưa mắt nhìn anh ta, khẽ gật đầu: "Xin lỗi đã phiền đến anh, tính tình Kiêu Kiêu rất tùy ý và em ấy cũng rất thích kết bạn."
"Không sao, cậu Cố nói chuyện rất có duyên và thú vị, trong tương lại chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau."
Nghe thấy lời này, Cố Thần Kiêu đưa tay chạm vào Sugar và vẫy tay với Kế Hiền.
Khanh Minh Các vẫn gật đầu, nói lời tạm biệt rồi đưa Cố Thần Kiêu ra về.
"À, em để quên điện thoại ở nhà mất rồi." Cố Thần Kiêu theo thói quen sờ sờ túi quần, trong đó chẳng có gì ngoài viên kẹo cao su.
Khanh Minh Các cười cười lắc đầu, bất lực nói: "Em không quên đóng cửa nhà là anh đã mừng lắm rồi."
"Sao quên đóng của nhà được chứ, em không có bị ngốc!" Cố Thần Kiêu chống nạnh nhìn Khanh Minh Các mở khóa cửa.
Cậu quay đầu nhìn, thấy Kế Hiền đang đứng ngoài cửa nhìn họ, thấy Cố Thần Kiêu nhìn qua đối phương lập tức mỉm cười.
"Quan hệ của hai người tốt ghê."
Quan hệ của hai người tốt ghê, từ lúc học đại học cho tới giờ Cố Thần Kiêu nghe câu này không ít. Mặc dù bây giờ mối quan hệ này có vẻ tốt, nhưng mỗi lần Cố Thần Kiêu nghe được đều đem người nào đó luôn quản chặt, phản bác vấn đề này.
Họ thường xuyên cãi vả thì quan hệ làm sao có thể tốt lên được?
"Kiêu Kiêu." Khanh Minh Các mở cửa.
Cố Thần Kiêu bĩu môi, vẫy tay với Sugar, hất cằm bước vào nhà.
Bị người yêu khıêυ khí©h như vậy, một tay Khanh Minh Các giữ cửa, tay kia ôm hôn ai kia khi đối phương sắp đi qua mặt mình.
"Anh làm sao vậy?" Cố Thần Kiêu sửng sốt, đẩy hắn ra rồi bước nhanh ra phòng khách.
Kế Hiền có vẻ hơi ngạc nhiên, nhìn hai người đột nhiên tiến đến trước cánh cửa khép hờ. Hai bóng đen tựa sát vào nhau nhưng nó lại bị ánh sáng và khung cửa cản lại nên không thể nhìn rõ, nhưng thoang thoảng có điều gì đó rất lạ, đủ để anh ta cảm nhận được sự khác thường.
Ngay lúc cánh cửa được đóng lại, Khanh Minh Các đột nhiên quay đầu nhìn sang mỉm cười.
...
"Thật ký lạ, giáo sư già bảo thủ kia lại sẵn lòng cho anh về sớm như vậy." Cố Thần Kiêu vẫy vẫy rồi cởi giày, mang dép lê vải bông đi thẳng đến ghế sô pha.
Khanh Minh Các đem giày bỏ trên giá đựng sắp xếp chỉnh tề, hắn cởϊ áσ khoác, thản nhiên nói, "Anh nói với ông ấy, anh có chuyện cần phải giải quyết nên chỉ có thể giúp ông ấy hết hôm nay."
Cố Thần Kiêu nép vào ghế sô pha, cậu mặc bộ đồ ngủ sang trọng, phần lớn khuôn mặt của cậu bị lông tơ che mất, chỉ để lộ đôi mắt cười.
"Sau lần trình diễn này, em sẽ sắp xếp một buổi diễn kịch." Cậu ấy duỗi chân trên chiếc ghế bên cạnh bàn cà phê, lắc qua lắc lại nói, "Thầy Khanh Minh Các ~"
Khanh Minh Các quay đầu, nhướng mày khẽ cười, dịu dàng nhìn cậu.
"Năm nay em thiếu một người chơi đàn dương cầm giỏi." Cố Thần Kiêu cũng cười, cậu lắc lư đôi chân, "Anh có muốn tham gia không nè?"
Khanh Minh Các đang mặc một chiếc áo len bó sát khiến cho khí chất của hắn hiền hòa hơn nhiều.
Hắn hơi cúi người mỉm cười, hắng giọng đi về phía Cố Thần Kiêu. Hắn nhìn người trước mặc đang không ngừng lắc lư nhưng đôi mắt tròn xoe của cậu lại đang nhìn hắn.
"Thật vinh dự." Hắn nghiêng người nhìn Cố Thần Kiêu, nhẹ nhàng đáp, sau đó quay đầu lại hôn lên khóe miệng người yêu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hãy Xin Lỗi Cậu Cố Đi
- Chương 4: Kẹo Thụy Sĩ