===========================
Buổi biểu diễn tại Lễ hội âm nhạc Vancouver 1875 đã kết thúc một cách hoàn mỹ.
Ông Avigo, người được mệnh danh là "Bố già của âm nhạc" đã tổ chức một bữa tiệc ngoài trời đầy tuyết để ăn mừng thành công lần này, nhân dịp ông cũng muốn khoe người bạn vong niên (*) Khanh Minh Các đến mọi người.
Tên tuổi của Khanh Minh Các đã vang vọng khắp Vancouver và thậm chí danh trên toàn thế giới, hắn và Avigo không chỉ là bạn tốt mà còn là cộng sự ăn ý.
Mái đầu Avigo đã điểm bạc khiến dáng vẻ của ông trở nên rất ấm áp và sang trọng. Ông vỗ lưng Khanh Minh Các, vuốt thẳng những nếp gấp trên bộ lễ phục màu sẫm của hắn.
"Thực ra, tối mai có một buổi biểu diễn opera. Gã già Henry đuổi theo từ Vittoria đến đây, này còn khó tránh hơn cả bọn chó săn cho nên tôi không còn cách nào khác là phải đến xem buổi biểu diễn." Avigo uống không ít rượu, râu trên của ông dính đầy rượu.
Đương nhiên Khanh Minh Các biết rõ chuyện này, bởi vì ngay sau khi Avigo chấp nhận lời mời của Henry thì hai người đều đồng thời tới tìm hắn.
Mặc dù chiêu thức của Avigo rất kỳ quái nhưng phải thừa nhận chiêu thức đuổi theo của Henry không hề kém so với Avigo.
Một Henry còn có thể khiến Avigo đau đầu thì Avigo còn cộng thêm Henry thì càng rắc rối to.
Chỉ là......
Bỗng nhiên Khanh Minh Các thất thần.
Đối với hắn, Henry và Avigo đều không khiến hắn bó tay hay đau đầu.
Người thật sự cào xé tim phổi hắn đang ở một đất nước khác.
Khuôn mặt của Khanh Minh Các lẳng lặng, bình tĩnh và kiên định. Nhưng chỉ có hắn mới biết rằng chính mình đang lo lắng, sốt ruột đến mức chỉ muốn ném ly rượu vào lao ra khỏi chỗ này.
Nhưng bây giờ hắn không thể rời khỏi đây, bởi vì trợ lý Ân Khả đã rời khỏi bữa tiệc cách đây 10 phút vì bị đau bụng tiêu chảy.
Điện thoại di động, tài liệu cùng hành lý của hắn đều ở chỗ cô cho nên hắn buộc phải nhẫn nhịn chờ đợi.
"Xin lỗi ngài Avigo, tối nay tôi có việc quan trọng nên cần phải rời đi ngay."
Khanh Minh Các cắt ngang cuộc nói chuyện của Avigo với người xung quanh, hắn nâng ly rượu nhẹ nhàng chạm ly với đối phương.
"Chúc ngài có khoảng thời gian thật vui vẻ và thú vị."
Avigo còn chưa kịp phản ứng khi đột ngột bị cắt ngang, ông chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Khanh Minh Các, người đã nhấp ngụm rượu.
"Ôi, chuyện này rất tệ, tôi thật sự không thể tin có chuyện gì gay go đến mức phải rời đi ngay lúc này. Cậu cũng biết đó Fesival âm nhạc này rất quan trọng đối với chúng tôi."
Gió tuyết thổi qua khiến mái đầu bạc của Avigo dựng đứng lên, điều này có hơi buồn cười nhưng nó lại làm ông tỉnh táo hơn.
"Ồ?" Ông đột nhiên nheo mắt, cười nham hiểm: "Chẳng lẽ người anh em còn có cuộc hẹn quan trọng hơn sao?"
Khanh Minh Các cúi đầu, khẽ cười khi nghe đối phương nói như vậy.
Avigo cảm thán thốt lên: "Khá lắm, chắn chắn đó là đóa hồng vô cùng xinh đẹp và mỹ lệ của cậu!"
Nói xong, ông không thể không nghĩ đến người thanh niên trẻ đẹp luôn ở bên Khanh Minh Các.
Thực sự là chàng trai trẻ rất xinh đẹp.
Avigo luôn thích kiểu nói chuyện cường điệu và khoa trương như vậy.
Khanh Minh Các vẫn mỉm cười mà không phản đối.
...
Lúc lên máy bay, Ân Khả vừa mới uống thuốc xong, sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Cô chỉ ôm gối mà không dám lên tiếng vì lúc này sắc mặt của sếp mình đang rất tệ.
Vì quá phấn khích nên tối muộn hôm qua cô cùng bạn cùng phòng ra ngoài, vừa ăn kẹo mơ đường vừa ăn tuyết rơi, kết quả là... chuyện ngu ngốc đó đã khiến cô bị đau bụng và suýt nữa là phải vào bệnh viện.
"Sếp Khanh, trước đó tôi và chị Tuyết đã liên lạc với anh Cố nhưng mà... Nhưng mà hình như anh ấy có việc nên chúng tôi vẫn không thể liên lạc được. Ân Khả cẩn thận chú ý đến phản ứng của Khanh Minh Các, "Nhưng Lôi Hạ đi theo anh Cố, vậy nên chắc chắc không xảy ra chuyện gì."
Nói xong, cô lập tức rụt cổ lại bởi vì Khanh Minh Các đã nhắm mắt lại ngả người ra sau.
Tiêu đời rồi, chắc chắn sếp đang rất tức giận.
Lúc quay về sẽ cãi nhau to với anh Cố?
Máy bay hạ cánh vào sáng sớm.
Lái xe đã đợi sẵn ở sân bay và ngay lập tức mở cửa đón người.
Vừa lên xe, di động của Ân Khả lập tức vang lên. Trên tay cô cầm rất nhiều hộp quà, cô nhanh chóng đặt từng hộp quà sang ghế trống bên cạnh.
"Thưa sếp, là điện thoại của Lôi Hạ!"
Khanh Minh Các dừng lại, quay người nhận điện thoại.
Ân Khả chống hai tay lên ghế trước nghiêng đầu nghe, cô chỉ có thể nghe những lời giải thích của Khanh Minh Các nhưng không thể nghe được người ở đầu bên kia đang nói gì.
Cô để ý thấy vẻ mặt Khanh Minh Các thả lỏng hơn, tay hắn chống lên tay vịn của xe, vuốt trán.
Khoảng 3 giờ 30 phút sáng, cửa cổng được mở ra, nửa đêm thanh vắng những chiếc đèn l*иg quấn quanh gốc cây nhanh chóng bị phá vỡ bởi đám đông đi tới.
Trong đám đông, Khanh Minh Các liếc mắt liền nhìn thấy người yêu đội kiểu nón ngư dân đang liêu xiêu bước đi, hắn lập tức kéo kính đen bản to lên dụi mắt nhìn người yêu.
Lôi Hạ đứng bên cạnh, vẻ mặt thân trọng đỡ lấy người kia.
"Kiêu Kiêu."
Cố Thần Kiêu nghe thấy giọng nói quen thuộc, dụi mắt nhìn lên.
Khanh Minh Các mặc chiếc áo choàng màu đen che đi bộ lễ phục mà hắn vẫn thường mặc khi biểu diễn, ánh mắt hắn luôn dịu nhàng tĩnh lặng nhìn người kia.
"Chào buổi sáng, Khanh Minh Các." Cậu thật sự rất buồn ngủ, khẩu trang muốn rớt xuống cằm, quấn quanh cổ là chiếc khăn màu be làm cậu cảm nhận được độ ấm áp từ lớp vải bông khiến cậu suýt nữa ngủ thϊếp đi.
Bên cạnh cậu, Lôi Hạ mừng ra mặt, cô định nói gì đó với với Khanh Minh Các thì thấy đối phương đi tới.
Cố Thần Kiêu vẫn đang đi xuống cầu thang, cả người cậu trực tiếp đổ nhào xuống.
Lôi Hạ giật mình suýt chút nữa té nhào theo, cô vội đỡ người dậy, thế nhưng tay còn chưa kịp dùng sức thì Cố Thần Kiêu đã được Khanh Minh Các, người vội chạy tới ôm trọn vào lòng.
Vài người qua đường cũng hiếu kỳ quay đầu nhìn sang.
Khanh Minh Các không thèm để ý tới người khác, thấy Lôi Hạ ngoan ngoãn lùi về phía sau, hắn ôm chặt cục cưng đang nheo mắt nhìn mình rồi hôn một cái.
"Ai cho phép anh hôn em? Em vẫn còn giận anh đấy... Hứ..."
Cố Thần Kiêu giãy giụa lấy lệ một lúc, sau đó cậu chìm hẳn vào giấc ngủ. Nhóc con hoàn toàn thả lỏng mà không hề bận tâm mình đang ở đâu, cho dù có tức giận thì cũng phải đợi tỉnh dậy rồi tính.
Khanh Minh Các vừa bất lực vừa đau lòng, hắn bế người lên, xoay người đi về phía bãi đậu xe.
Ân Khả luôn đi theo sau, thấy không có cãi nhau như mình tưởng tượng, cô vuốt ngực thở thở phào, vội vàng chạy đến mở cửa xe.
Nhìn thấy Khanh Minh Các đã ôm ai kia ngồi sẵn bên trong, cô vội vàng lấy chăn bông ở ghế sau lên.
Lúc xe chạy về Paliner đã bốn giờ sáng.
Khanh Minh Các dùng khăn ấm cẩn thận và nhẹ nhàng lau người cho Cố Thần Kiêu vẫn đang ngủ say.
Cuối cùng, hắn thoa tinh dầu dưỡng da lên mặt và tay của người thương.
Ở phía đối diện, ông Wesson có tính kỷ luật khủng khϊếp, Khanh Minh Các nghe được âm thanh ông ấy đang xúc tuyết dù tiếng động không quá rõ ràng.
Đã hơn năm giờ.
Trước mắt như muốn biến thành màu đen.
Khanh Minh Các thở dài, hắn đặt tinh dầu xuống, rời khỏi phòng để đi tắm rửa sạch sẽ.
Âm thanh ngắn của đồng hồ quả lắc cổ vang lên, ánh ban mai cũng dần hé.
Khanh Minh Các rốt cuộc cũng có thể ôm cục cưng vào lòng, cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay, hắn mới có thể yên lòng thở dài.
Sự mệt mỏi và lo lắng mấy ngày qua đều tan thành mây khói, như chiếc bông bông gòn khẽ chạm nhẹ vào đầu, cuối cùng hóa thành nốt nhạc viết lên khúc ca.
Ừm, ngọt ngào như người yêu trong vòng tay hắn vậy.
"Got me feeling like falling in loveTell you that baby you shine like a diamond
~"..."Anh, đây là NRss 9-18. Không phải anh muốn sự thanh mát, sảng khoái của mùa hè đó sao?"
Cố Thần Kiêu đang ngâm nga ca hát, cậu dùng động tác dùng dao và nĩa cắt bánh mì, đem nĩa đẩy về phía trước, sau đó quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt Ân Khả như chứa ánh sao, giơ vài bộ đồ len lên với mong muốn gợi ý cho cậu.
"Trời ạ, em ở bên anh đã gần một năm rồi sao thẩm mỹ vẫn nát bét như vậy." Cố Thần Kiêu khoanh tay đứng dựa vào kệ bếp, "Nghe này, thứ em muốn là vị thanh của muối biển chứ không phải thứ khuấy lung tung tạo thành vị the như kem đánh răng, không phải kiểu tạo thành bọt lớn."
Ân Khả nghe vậy, bàn tay đang nắm móc áo dần dần hạ xuống, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tâm trạng của Cố Thần Kiêu đang rất tốt, cậu quay người lại tiếp tục dùng nĩa để ăn bánh mì.
"Hả?" Túi làm kem nhà cậu thật sự không biết nghe lời mà làm thế nào cũng không thể tạo ra được chiếc bông kem màu lắm xinh xắn và tinh xảo được.
Cũng giống như Khanh Minh Các, người đang làm cậu rất tức giận.
Ăn xong bữa sáng, Cố Thần Kiểu đi súc miệng và bắt đầu quá trình chăm sóc da, cậu vừa soi gương xem đầu mình có tóc bạc hay không vừa nghe tin tức giải trí.
Tối qua sau khi xong việc, cậu lén lúc tới đây tụ họp còn giấu mọi người ăn rất nhiều đồ ngọt.
Người đại diện của cậu, chị Anh Hoa hù dạo cậu rằng nếu ăn nhiều đồ ngọt sẽ khiến cậu trở nên xấu xí và già nua, cô hung ác trông chừng việc ăn uống của cậu và hù dọa cậu hết lần này đến lần khác.
Ôi trời, lát nữa bị chị ấy mắng cho mà xem.
Cố Thần Kiêu bĩu môi.
Rõ ràng là cậu ăn nhiều đồ ngọt vẫn không bị tăng cân và nổi mụn, vậy sao lại nghiêm ngặt như vậy chứ?
"Kiêu Kiêu."
Tóc gáy Cố Thần Kiêu đột nhiên dựng đứng lên, suýt nữa cậu làm đổ lọ tinh dầu dưỡng da trên bàn.
Không có lý do nào khác - Khanh Minh Các vừa tiếp điện thoại vừa đi về phía cậu.
"Đừng lo, tôi đang chăm sóc em ấy, màn biểu diễn của NRss rất thành công, xin chúc mừng..."
Cách tấm gương, Cố Thần Kiêu nhìn thấy Khanh Minh Các đang nhìn mình mỉm cười và chúc mừng chị Anh Hoa qua điện thoại.
"Về phần em ấy giấu mọi người lén lút chạy tới đây... Ừm, tôi sẽ phê bình em ấy thật nghiêm khắc."
Cố Thần Kiêu giật mình, cậu lập tức quay mặt nhìn Khanh Minh Các đang đi về phía cậu.
Người kia đã cúp máy, cúi người đi tới.
"Hức, anh còn dám mắng em!" Cố Thần Kiêu đẩy người ra, cậu đứng dậy chạy ra cửa, "Khanh Minh Các, em còn chưa trách anh làm em tức giận, anh còn liên kết với người khác bắt nạt em. Em không thèm đi với anh nữa!"
Cố Thần Kiêu liếc mắt nhìn Khanh Minh Các, cậu nhanh chóng mở cửa rồi khép lại, sau đó vội vàng chạy xuống lầu.
- --------
(*) Bạn vong niên: Là bạn chơi với nhau mà không màn đến khoảng cách tuổi tác.