[Xin chào do thay đổi nhà dịch nên khi nào lấy được quyền mình sẽ sữa lại nội dung các chương đầu sau nhé.]Loại trừ khả năng "Trang Chu" là dân bản xứ của hành tinh bỏ hoang β-324.
Khả năng tồn tại cư dân bản địa khác trên hành tinh bỏ hoang β-324: Rất thấp.
Điểm đáng ngờ cần chú ý: "Trang Chu" không bị ảnh hưởng bởi bức xạ.
Lai lịch:?
Thực lực:?
Tính cách: Đơn thuần.
Mức độ nguy hiểm: Rất thấp.
Hai chữ "Trang Chu" này, là do Văn Tiêu Quân dựa vào cách phát âm của thiếu niên mà viết lại bằng ngôn ngữ tinh hà.
Sau khi ghi chép xong, Văn Tiêu Quân định cất quyển sổ đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến một điều.
Nếu sau này cậu rời khỏi β-324, bị người khác phát hiện cậu có khả năng miễn nhiễm với bức xạ, thì sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
Hắn chần chờ một lát, một lần nữa mở sổ ghi chép ra, xóa câu "Trang Chu không bị ảnh hưởng bởi bức xạ" xóa sạch, che kín mít.
Ghi chép xong, Văn Tiêu Quân một đêm không ngủ nằm xuống nghỉ ngơi. Bị ảnh hưởng bởi bức xạ cao, hắn cần phải ngủ đủ giấc để cơ thể không suy sụp quá nhanh.
Văn Tiêu Quân rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.
Trong cơn mơ mơ màng màng, không biết từ khi nào, một thiếu niên sạch sẽ, đẹp đẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Văn Tiêu Quân lấy lại bình tĩnh, với tư cách là người sở hữu tinh thần lực cấp 3S duy nhất trong lịch sử đế quốc, Văn Tiêu Quân trong vòng vài giây đã hiểu được.
Hắn dường như lại đang nằm mơ.
Thế nhưng giấc mơ này rất lạ, vì thông thường chỉ khi tỉnh dậy, người ta mới nhận ra rằng mình đã mơ. Nhưng ngay khi còn trong giấc mơ, hắn đã nhận ra rằng mình đang mơ.
Mơ hồ, hắn còn cảm thấy với cấp độ tinh thần của mình, thậm chí hắn có thể kiểm soát được giấc mơ này.
Văn Tiêu Quân đứng yên tại chỗ, không rời mắt khỏi thiếu niên, muốn xem cậu định làm gì.
Trang Chu gọi hắn: "Văn Tiêu Quân.” Giọng điệu đầy ủy khuất.
Cậu dùng chính cách phát âm mà Văn Tiêu Quân đã dạy cho cậu. Đây cũng là cái tên mà cậu nói rõ ràng nhất.
Văn Tiêu Quân trầm mặc nhìn cậu.
Trang Chu lắp bắp: “Anh... anh ngồi xuống đi.”
Văn Tiêu Quân quá cao, khiến cậu phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn hắn.
Văn Tiêu Quân trầm mặc ngồi xuống.
Trang Chu vẫn không quen dùng tiếng tinh hà, vô thức lại quay về dùng tiếng phổ thông, ấm ức nói: “Tại sao anh không lạy tui?”
Văn Tiêu Quân nói: "Nói tiếng Tinh Hà.”
Trang Chu dường như không nghe thấy hắn nói, ngượng ngùng tiếp tục nói: "Đồ uống anh mời tôi, tôi đã uống rồi... Cám ơn anh, nhưng sau này anh đừng mua loại nước đó nữa, không ngon chút nào...”
"Ngày mai sau khi anh tỉnh lại, sẽ quên chuyện đốt linh phù của tôi, cũng sẽ quên chuyện tôi cúng đồ..."
"Anh...... ờm, anh là một người tốt, Đại thần quan thường nói, mỗi người có một chí hướng riêng, có người chí không ở đây, nếu anh chỉ muốn nhặt rác, vậy, tôi sẽ phù hộ anh trở thành quản lý của bãi rác này...”
“Ở đây có rất nhiều rác, nếu anh làm quản lý, anh cũng có thể phát tài á.”
“Được rồi, anh tiếp tục ngủ đi." Nói xong, Trang Chu vỗ vỗ bả vai hắn, bàn tay mềm mại khiến Văn Tiêu Quân không cảm thấy chút sức lực nào.
Văn Tiêu Quân đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Trang Chu, trông như chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể làm gãy.
Trang Chu hoảng sợ, muốn rút tay về: "Sao, sao vậy?”
Văn Tiêu Quân lại buông tay cậu ra, lông mày hơi nhíu lại, xúc cảm lại chân thật như thế không giống như là mơ.
Sau khi Trang Chu được thả ra, cậu kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì thêm. Cậu chỉ nói lời tạm biệt rồi rời khỏi giấc mơ của Văn Tiêu Quân.
Cậu đến báo mộng cho Văn Tiêu Quân, chính là vì để cho Văn Tiêu Quân quên chuyện cậu làm lúc đó, thuận tiện gieo thêm một ám thị tinh thần, để cho hắn nhanh chóng bái lạy mình. Được thì hãy thỉnh tượng thần tài của cậu về nhà cung phụng!
Dù sao sau khi tỉnh mộng, Văn Tiêu Quân hết nội dung của giấc mơ này, và ám thị tinh thần mang theo tượng cậu về cũng sẽ có hiệu lực, nên quên cũng sẽ quên, và tất nhiên, không nhớ rằng cậu từng xuất hiện trong mơ.
Nhưng mà Trang Chu cũng không biết Văn Tiêu Quân cũng không phải người bình thường, hắn có được tinh thần lực siêu cao, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi loại ám thị tinh thần này.
Giấc mơ này, giống như lần trước, đã định sẵn là sẽ thất bại.
Ngay khi Trang Chu vừa rời khỏi, Văn Tiêu Quân lập tức tỉnh dậy.
Văn Tiêu Quân nhìn quanh bốn phía, thấy mình vẫn đang ở trong khoang cứu hộ, xung quanh không có sự tồn tại của Trang Chu, quả nhiên đó chỉ là một giấc mơ.
Văn Tiêu Quân mím môi, nhìn đồng hồ, thấy mình đã ngủ được bốn tiếng.
Hắn đứng dậy ra khỏi khoang cứu hộ, quay lại tháp tín hiệu.
Để xác định vị trí của Văn Tiêu Quân một cách liên tục, liên lạc giữa hắn với chiến hạm Phi Long của quân đoàn 3 vẫn không bị ngắt.
Nghe thấy âm thanh từ phía Văn Tiêu Quân, Trình Tấn Học vội vàng lên tiếng: "Lão đại, anh nghỉ ngơi thế nào rồi?Tôi đã báo tin tức của anh cho phu nhân, Nếu không phải do tín hiệu ở β-324 quá yếu, tôi đã có thể truyền tần số tín hiệu của anh cho phu nhân rồi. Bà ấy rất lo lắng cho sức khỏe của anh..."
Văn Tiêu Quân thản nhiên nói: "Không sao, chỉ bị một ít ảnh hưởng bởi phóng xạ thôi.”
Trình Tấn Học nghe vậy càng lo lắng hơn, thân thể bị bức xạ ảnh hưởng, cũng không phải là việc nhỏ!
Anh ta còn định hỏi thêm, thì đột nhiên nghe thấy Văn Tiêu Quân hỏi: "Dưới tình huống nào, sẽ hai đêm liên tục mơ thấy cùng một người? Mới gặp lần đầu."
Trình Tấn Học ngớ người, theo phản xạ trả lời: "Hả? Lão đại anh nằm mơ thấy ai à? Mới quen? Đây chẳng phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Nói xong, Trình Tấn Học nghĩ đến cái gì, bỗng dưng im lặng.
Văn Tiêu Quân: "......”
Giữa hai người im lặng chừng mười giây.
Văn Tiêu Quân mặt không chút thay đổi mở miệng: "Sao có thể.”
Trình Tấn Học vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, điều này không có khả năng!”
Bởi vì người duy nhất có thể là "vợ" của thượng tướng chỉ, có, cơ, giáp thôi!
---Edit: Trang Chu là thần, sỡ dĩ sưng cậu - anh vì TC đã học tiếp xúc thế giới loài người 1 thời gian dài nên sưng hô như vầy là hợp lí nhất nha.