Diệp Tâm quả nhiên nói được là làm được. Bắt đầu từ ngày hôm sau, cô đã nhắn tin liên tục cho Trần Dương thông báo từng cử chỉ, hành động của Đinh Phi Phi, còn chỉ vẽ những thói quen, sở thích của Đinh Phi Phi cho Trần Dương biết. Trái ngược với sự tận tâm đầy trách nhiệm hết mình của Diệp Tâm, Trần Dương lại mất hết hứng thú. Cậu một mặt “không cẩn thận” để lộ những thông tin tình báo quan trọng này cho bốn người bạn cùng phòng để họ rơi vào tình thế đánh nhau đầu rơi máu chảy. Mặt khác cậu lại cố nghĩ xem làm thế nào mới có cơ hội gặp mặt Diệp Tâm lần nữa.
Cậu suy nghĩ một lát, sau đó gửi tin nhắn cho Diệp Tâm, nói với Diệp Tâm là cậu muốn mời các bạn nữ trong phòng của cô đi ăn, như vậy có thể có cơ sở quần chúng tốt. Đợi một chút, Diệp Tâm nhắn tin lại nói được. Trần Dương nhìn từ được này mà tâm trạng muốn bay lên.
Lúc ăn tối, Trần Dương căn bản không có cơ hội nói cái gì cả. Hắn biết Đinh Phi Phi cởi mở hay nói, lại không biết các bạn nữ trong ký túc xá của cô, ai cũng nói nhiều hơn cô. Nhưng mà ngoại trừ Diệp Tâm ra, cô đa phần chỉ ngồi cười dịu dàng, cười hết mực ngọt ngào thuần khiết. Ánh mắt cậu gần như dán chặt không rời. Diệp Tâm thỉnh thoảng cũng sẽ góp vào vài câu, lọt vào tai Trần Dương mà nói, những câu nói này sinh động, trong veo, êm tai nhất mà cậu nghe được trong đêm nay.
Hiếm thấy nhất chính là, sau khi ăn xong Trần Dương lại không bị mấy cô gái vặn hỏi làm khó. Trần Dương nghĩ, mấy cô nàng luôn nhiều chuyện lại không hề chọc phá cậu, thật đáng ngạc nhiên. Trước đó cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị gặng hỏi trêu đùa một phen. Cậu thầm nghĩ trong lòng, cái này nhất định là do Diệp Tâm đã giúp cậu chu toàn, cho nên không có ai gây khó dễ với cậu. Nghĩ như vậy, cậu liền lén lút nhìn đôi mắt lơ đãng cộng thêm vài phần ôn nhu của cô gái xinh đẹp ngồi đối diện.
Buổi tối khi về ký túc xá, Trần Dương nằm nhớ về nụ cười của Diệp Tâm, trong lòng được lấp đầy cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc. Bốn người còn lại trong phòng trêu chọc cậu lần này đã biết thế nào là đánh đòn phủ đầu. Cậu nghe xong chỉ cười trừ, rồi quay lại với suy nghĩ của chính mình. Cậu lại đắn đo, tiếp theo phải dùng lý do gì mới có thể gặp lại Diệp Tâm đây?
Trong phòng ký túc xá, ngoài Trần Dương ra, bốn người kia đều dần dần rời khỏi vụ cá cược theo đuổi Đinh Phi Phi. Một tin đồn có độ tin cậy cao nói rằng, Đinh Phi Phi đã có bạn trai, là thanh mai trúc mã, đang học ở một thành phố khác. Vì vậy, tình hình sau bao cuộc tấn công kéo dài mà không đạt được kết quả, mấy người họ lựa chọn từ bỏ.
Điều làm bọn họ cảm thấy kỳ lạ nhất chính là, Trần Dương không biết đã trúng tà gì. Mặc dù đã nghe tin đồn, nhưng gần một tháng nay biểu hiện của cậu lại thêm ân cần, săn đón. Vả lại, mỗi lần đều chi tiêu rất bạo tay, chỉ cần hành động một phát là nhất định sẽ gọi tất cả bốn cô nàng trong phòng của Đinh Phi Phi. Bốn người tự hỏi không biết túi tiền của Trần Dương dày cỡ nào mà còn chưa chịu bỏ cuộc. Còn họ vừa nghĩ đến Đinh Phi Phi đã sớm có bạn trai, liền mất hứng, rệu rã rời khỏi cuộc chiến để đi tìm mục tiêu mới. Chỉ có Trần Dương, vẫn cố gắng tiếp tục nhào vô như lúc đầu.
Trần Dương không chút nào để ý đến nghi vấn của bốn người kia. Đinh Phi Phi có bạn trai hay chưa, cậu căn bản không để ở trong lòng. Mục tiêu của kẻ say rượu cậu đây cho tới bây giờ không phải nhằm vào bầu rượu của Đinh Phi Phi, mà đã sớm say mê ngã vào hồ nước trong veo ngọt ngào của Diệp Tâm. Chỉ là, cậu có chút ảo não, cô nàng ngốc Diệp Tâm này, lẽ nào không nhận ra một chút xíu nào ý đồ thật sự của cậu sao? Hai ngày sau là đến đêm thất tịch, Trần Dương nghĩ chi bằng vào ngày hôm đó phải nói rõ với cô nàng ngốc Diệp Tâm mới được. Nghĩ đến Diệp Tâm, khóe miệng Trần Dương lại bất giác cong lên.
Vào đêm thất tịch, Diệp Tâm mang vẻ mặt xin lỗi đi ra từ ký túc xá, đối mặt với Trần Dương đang cầm bó hoa hồng cực lớn đứng chờ ở ngoài mà hoảng hồn: “Trần Dương, thật xin lỗi. Thật ra Phi Phi đã có bạn trai rồi. Ngay từ đầu đã không nói với cậu là thấy các bạn trong ký túc xá làm ầm ĩ rất là thú vị. Sau đó lại không nói với cậu là nhìn cậu cố gắng thay đổi từng ngày đặc biệt chú tâm, cho nên không mở miệng được. Hôm nay, bạn trai của Phi Phi đến, bọn họ đã đi ra ngoài rồi. Cậu muốn trách thì cứ trách tớ đi!” Diệp Tâm vừa nói, vừa khó xử cúi đầu nhìn xuống. Cả người nhìn điềm đạm đáng yêu, khiến Trần Dương không kìm được yêu thương.
Mặc dù không nỡ, thế nhưng Trần Dương vẫn phụng phịu nói: “Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ cậu mới nói. Hôm nay là lễ tình nhân, bó hoa này tớ đi mua không dễ dàng chút nào. Cậu nói xem tớ phải xử lý nó như thế nào đây?”
Diệp Tâm thoáng chốc ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp vô tội nhìn bó hoa hồng lớn kia.
Trần Dương nhìn hai hàng lông mi cong vυ"t kia, cảm thấy như là hai cái bàn chải quét sạch mọi suy nghĩ trong lòng cậu, tê tê dại dại. Trần Dương không nhịn được liền nói: “Nếu không thì thế này, cậu đền cho tớ một người bạn gái đi.”
Ánh mắt của Diệp Tâm rời bó hoa chuyển lên mặt của Trần Dương, nhìn thẳng vào đáy mắt của cậu, nhẹ nhàng nói: “Vậy phải đền thế nào đây?”
Trần Dương quả quyết cầm bó hoa trong tay nhét vào trong lòng Diệp Tâm. Giọng điệu kiên quyết bất chấp tất cả: “Chính là em! Cô gái ngốc nghếch này! Lẽ nào em không biết người mà anh vẫn luôn thích, chính là em!”
Diệp Tâm ôm bó hoa, cười rộ lên: “Sao bây giờ anh mới nói, em chờ những lời này của anh lâu lắm rồi!”
Trần Dương sửng sốt không thôi. Tiểu Diệp Tâm của cậu nói chờ cậu nói thích cô đã lâu rồi. Đây không phải có nghĩa là Diệp Tâm đã sớm biết cậu chỉ lấy một bầu nước
[1], chính là Diệp Tâm chứ không phải là Đinh Phi Phi sao?
[1] Câu này mượn ý của câu thơ “Mặc cho nước yếu ba ngàn, ta chỉ lấy một bầu nước.”, được trích trong cuốn Hồng lâu mộng, câu thơ ý nói: có rất nhiều đối tượng có thể lui tới nhưng chỉ thích một người.Mà nếu như cô đã biết, làm sao lại ra sức giúp cậu cưa Đinh Phi Phi như vậy? Trần Dương càng nghĩ càng thấy loạn. Chỉ có điều nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Diệp Tâm lại không nghĩ ra, đến tột cùng là loạn ở đâu.
Lúc này cậu chỉ muốn làm một chuyện, đó là ôm Diệp Tâm vào lòng thật chặt. Còn những chuyện khác, sau này hẵng nghĩ! Về phần Diệp Tâm, lúc tựa vào lòng ngực của Trần Dương, nụ cười bên khóe môi tràn đầy niềm vui ngọt ngào nồng đậm, kèm theo một chút gian xảo.
Sau đó, Trần Dương chịu đựng từng yêu sách của các cô gái cùng phòng với Diệp Tâm. Các nàng nói cho Trần Dương biết, ngày đó lúc cậu nói muốn theo đuổi Đinh Phi Phi ở dưới lầu của các cô, thì tâm hồn thiếu nữ của Diệp Tâm đang ghé đầu bên bệ của sổ phòng cũng đập mạnh. Trần Dương cảm thấy rất kỳ diệu. Cậu vẫn luôn phiền não việc tâm ý của mình đối với Diệp Tâm không được Diệp Tâm phát hiện, nhưng lại chưa từng nghĩ cuối cùng chính mình lại không nhận ra tâm ý của cô nhóc đối với mình, không khỏi muốn cười.
Tiếp đó, các cô ấy lại tiết lộ cho Trần Dương biết, cái ngày mà trái banh của hắn đập trúng Diệp Tâm, Diệp Tâm vì đó mà rất cảm kích ông trời đã tạo cơ hội rất tốt. Cho nên lúc đó tâm tình Diệp Tâm rất vui sướиɠ như vừa trúng xổ số nên cô chắc chắn sẽ không khóc. Những giọt nước mắt trong suốt khiến trái tim Trần Dương rối loạn kia là do quả bóng lúc trước đã đập mạnh lên mũi của Diệp Tâm. Trần Dương hồi tưởng, hóa ra lúc hỏi Diệp Tâm có đau không, Diệp Tâm nói “Tớ không đau lắm, chỉ có hơi chua xót.” Ra là ý này, cậu không kìm được, lại bật cười lần thứ hai.
Sau đó nữa, các cô ấy lại kể với Trần Dương, Diệp Tâm vì muốn có nhiều cơ hội gặp cậu hơn, liền ngụy trang bằng cách giúp cậu theo đuổi Đinh Phi Phi. Mà các cô cũng đều cố gắng phối hợp hết sức. Bởi vì dù các cô ấy rất nhiều chuyện nhưng lại chưa bao giờ gây khó dễ với cậu. Trần Dương không khỏi thầm thở dài. Cậu vẫn luôn cho rằng mình đã tương kế tựu kế, nào biết đâu rằng, bản thân mới là bị cô nhóc đáng yêu Diệp Tâm tương kế tựu kế. Trần Dương lần thứ ba không nhịn được cười, trong lòng trào dâng cảm giác hạnh phúc mật ngọt.