Chương 2

Sau khi tới lớp Ái Bội Sam theo thường lệ ngồi vào chỗ ngồi quan sát các bạn học xung quanh, sau đó lại lấy sách ra đọc.

_ Ái Bội Sam!!!

_ Sao vậy Mộc Lam.

Một cô nàng xinh đẹp đi đến khoác vai Ái Bội Sam, cậu khi thấy bản thân bị người khác ôm cũng chẳng mảy may quan tâm đến dẫu sao hai người cũng chơi với nhau từ rất lâu rồi.

_ Cậu mau giúp tớ bài này đi mà, hôm qua tớ thức cả đêm nhưng vẫn chẳng hiểu gì cả.

_ Được rồi, cậu mau lại đây ngồi đi.

Cô nàng nhanh chóng kéo ghế ngồi đối diện nghe cậu bạn của mình giảng bài. Nói gì thì nói Ái Bội Sam ở trường chính là học bá chính hiệu đó nha, các kì thi luôn xếp trong top 5, và cũng là người học giỏi thứ hai của lớp chỉ sau cô bạn lớp trưởng thôi.

Giờ vào lớp rất nhanh đã đến, Ái Bội Sam cũng như các bạn khác đều di chuyển về chỗ ngồi đợi giáo viên vào. Tiết học ngày hôm nay kiến thức cũng không phải khó cho lắm vậy nên thời gian trôi qua rất nhanh. Đến giờ nghỉ trưa cậu nhóc Ái Bội Sam lại cùng cô bạn thân Mộc Lam đi lên sân thượng ăn trưa.

_ Nè, bộ cậu vẫn còn thích ông chú kia sao.

_ Đừng gọi như thế Mộc Lam, chú ấy cũng đâu có lớn tuổi lắm đâu.



Ái Bội Sam khi nghe thấy cô bạn thân của mình gọi Hàn Tử Thiên là ông chú liền cảm thấy không vui, cậu nhanh chóng nói lại cô nàng Mộc Lam này.

_ Ừ ừ, mình xin lỗi được chưa.

_ Nhưng mà cậu theo đuổi chú ta cũng lâu lắm rồi đấy, cũng hơn 5 năm rồi không phải sao.

_ Nếu là tớ thì tớ bỏ cuộc lâu rồi, tớ sẽ đi tìm tình yêu mới.

Ái Bội Sam im lặng nghe cô bạn của mình nói, cậu cũng chẳng thể nào nói lại được dẫu sao thì những gì mà cô nàng nói đều đúng, chỉ có Ái Bội Sam mới cố chấp vì tình yêu như này thôi.

_ Haizz tớ chỉ nói vậy thôi, nếu có chuyện gì thì nói tớ đó, biết chưa.

_ Tớ biết rồi.

Mộc Lam đưa tay xoa đầu cậu bạn của mình, cô nàng thật ra rất quý Ái Bội Sam, cô biết tuổi thơ của cậu bạn này như nào cô càng thấy thương hơn, thương cho số phận của một đứa trẻ chưa từng được tí tình thương nào từ cha mẹ ruột của mình.

Ăn trưa xong Ái Bội Sam sẽ theo thói quen cũ gọi điện hỏi Hàn Tử Thiên về bữa ăn trưa ngày hôm nay, chẳng hạn như nó có ngon không, có vừa khẩu vị của chú không, hoặc là mai chú muốn ăn món gì ....

Đối với Ái Bội Sam mà nói thì những thứ về Hàn Tử Thiên sẽ chẳng bao giờ là nhàm chán cả. Mộc Lam ngồi nhìn cậu bạn hai mắt hớn hở, khuôn miệng không ngừng tươi cười khi nói chuyện với người thương thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đúng thật là tình yêu mà.



...----------------...

Rất nhanh đã đến giờ tan học, Ái Bội Sam tiếp tục thói quen cũ chào tạm biệt các bạn trong lớp rồi lên đường đi đến chỗ làm của Hàn Tử Thiên chờ anh đi về.

_ Chú.

_ Lại là một cô gái nữa sao

Ái Bội Sam nhìn thấy Hàn Tử Thiên đang đứng nói chuyện với một cô gái nhìn hai người họ rất vui vẻ với nhau. Dạo gần đây khi đến chờ Hàn Tử Thiên thì cậu thường xuyên nhìn thấy anh đứng cùng với một cô gái và hôm nay cũng vậy.

_ Ơ.... sao lại..

Ái Bội Sam nhìn thấy hai người họ ôm lấy nhau, và nhìn thấy hai người họ... trao cho nhau một nụ hôn.

_ Vậy ra chú từ chối mình là vì cô gái đấy sao.

_ Vậy ra từ trước đến giờ chú đã có người trong lòng sao.

Ái Bội Sam không dám nhìn nữa, cậu nhanh chóng quay người chạy đi khỏi chỗ này.